Còn Hàn Phong bên này thì sao? Nội tâm của anh cũng đang gợn sóng. Từ khi tiếp quản công ty anh đã rất khắt chế bản thân, anh không bao giờ để việc tư ảnh hưởng vào công việc, con người anh thích nắm mọi thứ trong lòng bàn tay của mình. Nhưng từ khi gặp cô gái này thì mọi thứ có chút mất kiểm soát. Anh tự nhận thấy bản thân có chút khác thường, nếu nói mấy tháng trước là do anh không nghỉ ngơi đủ thì hôm nay lại là chuyện như thế nào? Khi nhìn thấy cô đi bên cạnh một người đàn ông khác thì anh lại cảm thấy không vui, nhìn thấy cô cười nói với người đàn ông đó rồi cậu ta gọi tên cô một cách thân mật thì anh lại thấy ghen ghét. Ghen sao? Ha, mày đang nghĩ gì vậy Hàn Phong, chẳng lẽ lâu rồi không tiếp xúc với phụ nữ nên như vậy? Dù như thế nào thì là một người đàn ông trưởng thành anh không cho phép bản thân mất kiểm soát.
Trên bàn ăn mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của mình, may mà lúc này phục vụ mang đồ ăn lên phá giải bầu không khí im lặng này.
Kết thúc bữa ăn, Tô Mộc có chút mệt mỏi nên cô quyết định trở về, còn A Hành cũng không có tâm trạng để đi chơi tiếp.
Buối tối, Tô Mộc được dân làng tổ chức một bữa tiệc chia tay. Hôm sau, cô trở về thành phố A.
Ba tháng sau.
Trong một quán cà phê, Tô Mộc ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên và một cô gái.
“ Tác giả Tô! Rất vui được gặp cô” - Người đàn ông lên tiếng.
“ Đạo diễn Châu, biên kịch Phùng, rất vui được gặp mọi người”.
Đạo diễn Châu tên đầy đủ là Châu Lâm, năm nay 43 tuổi, là một đạo diễn rất nổi tiếng, có rất nhiều bộ phim qua tay ông mà trở nên nổ tiếng. Bộ truyện thứ hai của Tô Mộc sau khi ra mắt thì đã bùng nổ, sau đó thì cô được đạo diễn Châu liên hệ muốn cho bộ truyện này được chuyển thể thành phim. Tô Mộc cảm thấy bản thân nổi tiếng quá nhanh mà sợ. Sau khi bàn bạc với nhau thì hôm nay họ quyết định gặp mặt để ký hợp đồng. Còn cô gái bên cạnh là Phùng Như cũng là một biên kịch có tiếng, cô ấy sẽ chuyển bộ truyện của cô sang kịch bản, khác với truyện thì kịch bản sẽ cần mô tả đầy đủ nhân vật, hành động, thời gian, bối cảnh, âm thanh tồn tại trong từng phân cảnh để phù hợp với thực tế hơn.
“ Không ngờ tác giả Tô lại là một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy, nếu sau này tác giả Tô đây muốn chuyển sang làm diễn viên thì nhớ liên hệ tôi nhé” - Đạo diễn Châu dí dỏm đùa.
“ Ngài cứ đùa, tôi nghe mọi người nói rằng những người được làm diễn viên trong phim của đạo diễn Châu đều là ảnh hậu ảnh đế không thì cũng là những diễn viên có thực lực, tôi đây nghiệp dư không dám nhận”.
“ Haha, tác giả Tô khiêm tốn rồi. Vậy bây giờ chúng ta nói về hợp đồng”.
Nói rồi, Châu Lâm lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng đưa cho Tô Mộc, cô nhận lấy rồi mở ra đọc.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“ Trong đây là bản hợp đồng tôi đã soạn ra theo như những gì chúng ta đã thỏa thuận trước đó, tác giả Tô đọc nếu thấy không có vấn đề gì thì chúng ta ký hợp đồng”
“ Được, ngài đợi tôi chút”
Bản hợp đồng có hai trang, sau khi đọc xong thì Tô Mộc ngẩng đầu lên nói:
“ Đạo diễn Châu, tôi có vài điều thắc mắc về hợp đồng”
“ Được, tác giả Tô cứ nói”
“ Tôi thấy ở điều 7 có nói khi chuyển sang cho biên kịch thì họ có toàn quyền sửa lại những nội dung không hợp lý, tôi muốn thêm một khoản là tôi có thể tham gia vào phần này được không?”
Không đợi Châu Lâm trả lời thì Phùng Như đã lên tiếng trước: “ Tác giả Tô kịch bản khác với truyện, chúng tôi cần căn cứ vào tình hình thực tế để sửa đổi, đôi khi trong truyện sẽ có những chi tiết không thể áp dụng vào thực tế cho nên việc của biên kịch chúng tôi là sửa lại nó cho phù hợp, là một tác giả truyện thì Tô tiểu thư đây sẽ không hiểu được đâu.”
Nghe vây, Tô Mộc quay sang nhìn Phùng Như rồi nói: “ Tôi hiểu ý của Phùng biên kịch nhưng tôi chỉ muốn tham gia vào để trong quá trình có sửa đổi thì nó sẽ không quá khác so với trong truyện, là người sáng tác ra bộ truyện này tôi cũng không muốn khi chuyển sang phim nó lại là một phiên bản khác mà tôi không biết. Chưa kể các bạn độc giả cũng rất mong chờ bộ truyện này được chuyển đổi thành phim nhưng nếu nó quá khác so với nguyên tác có thể sẽ khiến cho độc giả cảm thấy không thích thú nữa và khi đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả cũng như doanh thu của phim. Tôi tin rằng không ai trong chúng ta muốn điều này xảy ra.”
Phùng Như nghe vậy có chút không vui. Nghĩ lại tháng trước nghe tin Châu Lâm tìm được một tác phẩm tốt muốn chuyển thể thành phim cho nên cô đã tìm đến đề cử bản thân làm biên kịch cho bộ truyện này, cứ nghĩ tác phẩm được Châu Lâm để ý sẽ là của một tác giả nổi tiếng nhưng không nghĩ đến chỉ là một tác giả nghiệp dư mơí có hai tác phẩm cho nên Phùng Như có chút xem thường Tô Mộc. Bây giờ lại nghe cô gái này muốn làm việc chung với mình, hừ, thật là nực cười.
Thấy Phùng Như nhíu mày không trả lời thì Tô Mộc đã hiểu. Nhớ lại trước kia cô cũng có một vài tác phẩm chuyển thể thành phim, cô còn nhớ tác phẩm đầu tiên của mình khi được chuyển thể thành phim vì quá vui mừng cho nên điều kiện gì đưa ra cô cũng đồng ý, thành ra khi phim được chiếu đã có nhiều nội dung bị thay đổi, cuối cùng cô bị độc giả ném đá rất nhiều. Họ sẽ không quan tâʍ đa͙σ diễn hay biên kịch là ai họ chỉ biết tác giả là cô cho nên người bị chửi nhiều nhất chính là cô. Từ đó, Tô Mộc quyết định sẽ phải quản lý chặt chẽ tất cả các tác phẩm của mình, dù bây giờ cô chỉ là một tác giả nhỏ thì cô cũng không cho phép điều tồi tệ kia xảy ra một lần nữa.
Nghĩ vậy, Tô Mộc quyết định mình phải ra tay trước: “ Nếu như biên kịch Phùng cảm thấy là tôi xen vào công việc của ngài vậy thì tôi sẽ không tham gia vào quá trình nhưng tôi có một yêu cầu, sau khi ngài sửa xong tôi muốn xem lại nếu thay đổi quá nhiều thì tôi có quyền từ chối. Ngài thấy thế nào, đạo diễn Châu?”
Đang ngồi bên cạnh uống cà phê hóng chuyện bị nhắc đến tên mình, Châu Lâm có chút bất đắc dĩ. Nãy giờ, Châu Lâm ngồi bên cạnh xem ông cảm thấy mình nên nhìn nhận lại Tô Mộc, dù là người mới nhưng cô rất cẩn thận và có trách nhiệm với tác phẩm của mình. Nếu là một người khác có khi sẽ không để ý nhiều tới điều này, dù sao nếu làm việc với ông thì có thể có yên tâm, ban đầu ông lựa chọn tác phẩm này vì nội dung của nó hay, lối hành văn tự nhiên, lôi cuốn và rất chân thực cho nên ông cũng không muốn ai thay đổi nội dung ban đầu của nó cả.
Nói thật, rất ít người có thể viết được với trình độ như vậy, chỉ đọc tác phẩm thôi sẽ ai nghĩ là của một người mới cả, nó giống như của một tác giả lâu năm vậy, khi biết do một cô gái trẻ viết ông cũng có chút bất ngờ. Người trẻ tuổi mà lại có tài thì giúp một chút cũng không sao.
Châu Lâm để cốc cà phê xuống và nói: “ Nếu tác giả Tô muốn vậy thì thêm vào hợp đồng cũng không sao, tôi cũng rất thích tác phẩm này nên cũng không muốn nó bị thay đổi, Phùng biên kịch cũng thấy vậy phải không?”
Bên cạnh Phùng Như sau khi nghe thấy những lời Tô Mộc nói cảm thấy cực kỳ tức giận, từ bao giờ cô làm việc lại phải cần người khác đồng ý cơ chứ?
Nhưng nếu Châu Lâm đã nói vậy dù trong lòng cô không đồng ý cũng phải đồng ý: “ Nếu Châu đạo diễn đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì”.
“ Vậy thì tốt quá, cảm ơn đạo diễn Châu và Phùng biên kịch”.
“ Tốt, có gì tôi sửa lại hợp đồng rồi buổi khác chúng ta ký hợp đồng lại” - Châu Lâm nói
“ Vâng”
Sau đó mọi người hàn huyên một lúc thì tách ra.
Châu Lâm và Phùng Như cùng đi đến chỗ đậu xe.
Châu Lâm thấy Phùng Như vẫn còn hậm hực chuyện lúc nãy thì nói: “ Phùng biên kịch, cô còn tức giận sao?”
Phùng Như hừ lạnh nói: “ Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết tôn trọng người lớn”.
“ Cô cũng nói là người trẻ tuổi mà, không nên chấp nhặt làm gì. Tôi tin rằng với năng lực của Phùng biên kịch đây sẽ không khiến cho tôi phải thất vọng đúng không?”
“ Tất nhiên, đạo diễn Châu, ông cứ tin tưởng ở tôi”.
“ Tốt”.
P/S: Tình hình là vụ chuyển khoản thành phim tui hổng hiểu gì hết trơn, mặc dù có tra gg rồi nhưng vẫn không rõ ràng cho lắm cho nên có phần nào không đúng mọi người bỏ qua cho tui nha.