Trường Thiên Khung là một ngôi trường rộng lớn, nằm ở trên một đồi lớn, xung quanh bao quanh bởi cây cối. Chỉ có một con đường duy nhất để đi vào trường. Tô Mộc ở cách đây 1 quãng đường xa, bình thường cô phải bắt xe buýt của trường để đi làm, bây giờ cô muốn về cũng phải chờ đến trưa mới có xe đi xuống. Tô Mộc mải suy nghĩ nên không phát hiện phía sau mình có người đi theo, đi qua một con đường nhỏ rẽ vào rừng thì cô bị một cánh tay bịt miệng lôi vào trong rừng.
Tô Mộc bị hù sợ, cô cố gắng giãy dụa nhưng sức lực của người kia rất lớn cô không thoát được. Bị kéo vào sâu trong rừng thì cô bị người phía sau đè lên cây, lúc này cô mới thấy rõ người kéo mình là ai, thế mà lại là Hàn Thiên, cô mở to mắt cố gắng kháng cự nhưng miệng cô vẫn bị tay cậu ta bịt chặt, hai tay bị cậu ta cầm chặt, cơ thể cũng bị đè chặt vào cây không thoát được. Hàn Thiên thấy cô không kháng cự được nữa lúc này mới lên tiếng: “ Lá gan của cô giáo thật là lớn, hôm qua lại dám trốn, hôm nay còn xin nghỉ. Cô nghĩ sẽ thoát khỏi em sao?”
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, cô gái trong ngực cơ thể run rẩy mắt mở to bên trong còn có nước mắt do bị dọa sợ giống như một tiểu bạch thỏ, thấy vậy thú tính trong người cậu ta nổi lên.
Tô Mộc bị bịt miệng không thể lên tiếng chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở, cô thấy cậu ta nói xong câu đó thì không nói gì nữa nhưng đôi mắt cậu ta nhìn mình ngày càng nguy hiểm thì cô càng sợ. Tô Mộc không biết phải làm gì, trong lòng cô hối hận không thôi, đang yên đang lành đi đọc quyển sách này làm gì cơ chứ?
Đúng lúc này một giọng nói vang lên: “ Hai người đang làm gì vậy?”
Hàn Thiên nghe thấy giọng nói quay sang thì thấy một cậu thiêú niên trông giống hệt cậu đang đứng cách đó không xa, tay khoanh vào nhau đang dựa vaò cây, không biết đứng đó nhìn bao lâu rồi. Đó chính là Hàn Thiệu, anh trai của cậu.
Hàn Thiệu thấy cậu nhìn sang thì chậm rãi đi đến, cậu khẽ nhíu mày hỏi Hàn Thiên “ Em làm gì ở đây, còn bắt cô giáo Tô nữa?”
Hàn Thiên vẫn không buông lỏng Tô Mộc, cậu ta cũng không sợ bị anh mình phát hiện, bị hỏi cũng không kiên nhẫn trả lời: “chuyện này anh đừng xen vào, coi như chưa nhìn thấy gì đi”
Hàn Thiệu lúc này đang nhìn cô gái đang bị em trai cậu đè trên cây, Tô Mộc bị cậu nhìn cơ thể càng run rẩy, cô cảm thấy bản thân nhất định kiếp trước đã làm những điều không tốt cho nên bây giờ phải rơi vào tay đôi anh em ma quỷ này.
Nếu nói Hàn Thiên là ma quỷ thì Hàn Thiệu cũng không kém nhưng Hàn Thiệu lại che giấu bản thân rất tốt. Bề ngoài cậu luôn là con ngoan trò giỏi, lúc nào cũng cười nhẹ nhàng nhưng mọi người không biết đằng sau nụ cười đó lại là một ma quỷ. Nội tâm Hàn Thiệu rất méo mó, trong phần ngoại truyện có nói về cậu, từ nhỏ đã không có mẹ cha thì không quan tâm cho nên cậu trưởng thành rất sớm,còn nhỏ nhưng cậu đã biết cuộc sống này là cá lớn nuốt cá bé, cậu có sở thích là bóp chết những thứ cậu yêu thích vì cậu cảm thấy nó sẽ trở thành nhược điểm của mình.
Hồi nhỏ cậu có thích một con mèo, cậu cảm thấy nó rất đáng yêu, mỗi ngày cậu đều chăm sóc nó rồi một ngày chính tay cậu lại bóp chết con mèo và cảnh này bị ông nội cậu nhìn thấy, mặc dù ông không nói gì nhưng cậu biết việc mình làm rất biếи ŧɦái cho nên từ đó cậu đã dùng gương mặt hiền lành của mình che giấu đi tất cả không cho ai biết.
Đối với nữ chính, Hàn Thiệu đã biết cô ấy trước cả Hàn Thiên, đó là vào ngày nữ chính đến nộp hồ sơ và bị cậu nhìn thấy. Lúc đấy Hàn Thiệu cảm thấy nữ chính thật xinh đẹp giống như một tinh linh ham chơi mà lạc xuống trần gian, việc nữ chính được nhận cũng có một phần do cậu nhúng tay vào. Trong quá trình tiếp xúc thì cậu đã có nhiều hành vi cực đoan, nhiều lần suýt gϊếŧ chết nữ chính, nói thật nếu không phải cô ấy là nữ chính thì không biết nghẻo từ đời nào rồi.
So với Hàn Thiên thì Tô Mộc càng sợ Hàn Thiệu hơn, bây giờ gặp cả 2 anh em cô cảm thấy chẳng lẽ bản thân không thoát khỏi số phận này, nhất định phải dây dưa với bọn họ.
Hàn Thiệu nhìn Tô Mộc thấy cô bị em trai mình đè lên cây , tay bị bóp đến bầm tím thì quay sang nói với Hàn Thiên:“ Em thả cô giáo ra, em không thấy cô đang rất khó chịu sao”
Hàn Thiên cúi xuống cũng thấy vết bầm tím trên tay của cô, cậu thả nhẹ lực cũng bỏ tay ra khỏi miệng của cô nhưng vẫn giữ cô trên cây. Tô Mộc được bỏ ra thì cố gắng hít thở không khí, nãy bị đè nặng miệng còn bị bịt khiến cô có chút khó thở. Sau khi bình tĩnh thì cô nhìn hai người trước mặt, cô nhẹ giọng nói: “ Hàn Thiên, em có thể thả cô ra không, em đè lên người cô rất khó chịu”
Hàn Thiên thấy cô nói khó chịu thì suy nghĩ dù sao thì ở đây cũng không có ai, cô cũng không chạy được với cả cậu tự tin có thể giữ được cô, nghĩ vậy cậu liền buông tay sang đứng bên cạnh Hàn Thiệu.
Tô Mộc được thả ra thì xụi lơ xuống đất, nãy bị kéo cô giãy quá kịch liệt bây giờ hơi mất sức, cô xoa cổ tay bị bóp đến tím đen của mình. Một lúc sau, sau khi có chút sức Tô Mộc mới dựa cây đứng dậy, cô nhìn về phía 2 anh em thấy họ đang nhìn chằm chằm mình, cô khẽ liếc xung quanh tìm đường thoát bên cạnh đó nói chuyện để giảm đi sự cảnh giác của họ: “ Hàn Thiên, em thật quá đáng lại dám kéo cô vào rừng”
Hàn Thiên nghe vậy cười lạnh :“ Nếu không phải cô muốn chạy trốn thì em sẽ làm vậy sao?”
Tô Mộc cũng phản bác lại :“ Nếu không phải em làm những hành động đó với cô thì cô phải chạy trốn sao?”
Hàn Thiệu bên cạnh nghe vậy lên tiếng hỏi :“ Cô giáo Tô, hành động mà cô nói là như thế nào? Nếu em trai của em có làm gì cô khiến cô khó chịu thì cô cứ nói ra em nhất định dạy dỗ lại nó đàng hoàng”
Nếu Tô Mộc không biết con người thật của cậu thì cô quả thật bị bộ dáng người anh trai tốt này lừa gạt. Lại nói nêú hôm qua cô qua dạy thì cũng bị anh em nhà này ăn sạch sẽ có khi bây giờ còn chưa tỉnh cũng nên. Trong lòng Tô Mộc phun tào nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ cảm kích về phía Hàn Thiệu :“ Cảm ơn em, em đúng là một người anh trai tốt ”
Hàn Thiên bên cạnh nhìn ánh mắt kích động và cảm kích của cô hướng về anh trai mình thì trong lòng cười lạnh, người khác có thể bị anh trai cậu lừa nhưng cậu từ bé đã sống bên cạnh nên biết rõ anh cậu là người như thế nào nhưng cậu sẽ không nhắc nhở, hai anh em cậu từ bé đã thân thiết, chia sẻ cùng nữ nhân cũng không phải là không thể.
Hàn Thiệu thấy con mồi đã mắc câu, cậu cười càng dịu dàng hơn. Hàn Thiệu và Hàn Thiên là anh em sinh đôi nên bề ngoài họ rất giống nhau chỉ có khác là một người luôn tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng còn một người thì luôn cười dịu dàng, bề ngoài của hai người đều tinh xảo nên rất có tính đánh lừa. Tô Mộc thấy hai người đối diện thả lỏng, cô cũng nghỉ ngơi đủ rồi nên chạy thôi.
Hàn Thiệu lúc này lên tiếng :“ Vậy cô giáo Tô kể xem em trai em đã làm gì cô”
Tô Mộc nghe vậy tỏ vẻ khó xử, mặt hơi đỏ. Thấy vậy Hàn Thiên đối diện nói :“ Cô không nói được thì để em kể”
Sau đó quay sang Hàn Thiệu để nói đúng lúc này Tô Mộc lấy sức chạy vụt qua cậu, Hàn Thiên giật mình quay lại đuổi theo, Hàn Thiệu thấy vậy cũng đuổi theo. Tô Mộc biết mình là con gái sẽ không chạy nhanh hơn bọn họ cho nên cô không dám quay đầu lại, cô cắm đầu vào chạy, chỉ cần ra khỏi khu rừng vào chỗ đông người là được. Mắt thấy rẽ qua chỗ kia là ra được rừng thì cô bị…...