Mặt trời khuốt sau những tòa nhà cao tầng, các con đường bắt đầu lên đèn.
Tô Mộc vương vai, không nghĩ buổi thử vai lại lâu như vậy. Bên cạnh, Châu Lâm đang thảo luận một vài điều với Khả Huyền và Phùng Như về buổi thử vai. Bỗng người đàn ông bên cạnh nói chuyện: “ Tô tiểu thư, cô cảm thấy các diễn viên hôm nay như thế nào?”
Bị đột ngột hỏi, Tô Mộc có chút giật mình, cô không nghĩ Đức Duy lại nói chuyện với mình. Thấy cô không trả lời, Đức Duy quay sang nhìn: “ Sao vậy?”
Tô Mộc cười nói: “ Không có gì, tôi cảm thấy các diễn viên diễn rất tốt. Còn ấn tượng thì cũng có một vài người. Nữ số 3 tôi cảm thấy Mai tiểu thư diễn khá tốt, còn nữ số 2 tôi cũng có một vài người nhưng có lẽ vẫn nên để cho Châu đạo diễn quyết định.”
Châu Lâm bên cạnh nghe thấy cũng nói: “ Tô tác giả có phải là nói đến Mai Lê? Tôi cũng cảm thấy nhân vật nữ số 3 rất phù hợp với cô ấy. Còn nữ số 2 thì đúng là có vài người phù hợp nhưng tôi vẫn chưa chốt. Đức Duy, cậu cảm thấy ai phù hợp?”
“ Tôi thì thấy Tần Nhu diễn phân đoạn nữ số 2 khá tốt.”
“ Tần Nhu sao?” - Châu Lâm lẩm bẩm.
Tô Mộc cũng nhớ lại, Tần Nhu là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp với mái tóc đen dài. Nói đến nữ số 2 thì lúc xây dựng nhân vật này cô cũng dồn rất nhiều tâm tư. Nếu nói nữ số 3 là một phần trong sự thay đổi tính cách của nữ chính thì nữ số 2 lại là nhân tố quyết định.
Nữ số 2 với tính cách dịu dàng, từ bé đã thông minh, học điều gì cũng nhanh, chính là kiểu con nhà người ta trong truyền thuyết. Có thể nói nếu không tìm được nữ chính thì nữ số 2 sẽ là người thừa kế. Không giống em gái mình, nữ số 2 lại đối xử rất tốt với nữ chính nhưng cũng chính vì điều này khiến nữ chính càng cảm thấy tự ti, nữ chính luôn cảm thấy mọi thứ mình đều không bằng.
Nhưng sự thật, nữ số 2 lại là một người có tâm tư thâm trầm hơn cả nữ số 3, là một người thông minh nên nữ số 2 rất biết che giấu, cô luôn lấy sự dịu dàng và ưu tú của mình để che đậy bộ mặt thật của mình. Trong một lần vô tình, nữ chính nghe được cuộc nói chuyện giữa nữ số 2 và nữ số 3 thì biết được sự thật. Từ đây nữ chính bắt đầu thay đổi, sau đó là những cuộc đối đầu gay gắt giữa nữ chính và cặp chị em kia.
Lại nhớ tới màn biểu diễn của Tần Nhu, Tô Mộc nói: “ Tôi cũng cảm thấy diễn xuất của cô ấy khá tốt”.
“ Tốt, tôi sẽ suy xét thêm. Hôm nay mọi người vất vả rồi. Chút nữa mọi người có muốn cùng nhau đi ăn không?” - Châu Lâm nói.
“ Cũng được, tối nay tôi cũng không có lịch trình gì”- Đức Duy trả lời.
Khả Huyền cùng Phùng Như cũng không có ý kiến. Còn Tô Mộc, cô không muốn đi lắm, cô cảm thấy hơi mệt nên đang muốn từ chối thì Phó Quân nói: “ Hôm nay để tôi mời khách, Tô tác giả cũng đi chung cho vui”.
Nếu tất cả mọi người đều đi mà cô từ chối thì không hay nên Tô Mộc cũng gật đầu, dù sao cũng được ăn miễn phí.
Sau khi chốt địa điểm thì mọi người bắt đầu đi đến bãi đỗ xe, Tô Mộc không có xe nên cô định ra ngoài bắt xe thì bị Châu Lâm gọi lại: “ Tô tác giả, cô không có xe thì đi chung xe với tôi đi, bây giờ đang giờ cao điểm cũng khó bắt xe lắm”.
Tô Mộc thấy Châu Lâm nói cũng hợp lý nên đồng ý: “ Vậy làm phiền Châu đạo diễn rồi”.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“ Tốt, vậy chúng ta đi thôi”.
“ Vâng”.
------------------------
Đến quán, sau khi vào chỗ ngồi thì mọi người bắt đầu gọi món. Nghe nói đây là một quán ăn nổi tiếng, đặt bàn rất khó cũng là do Phó Quân có quen biết với chủ quán cho nên mới đặt được bàn.
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, Châu Lâm khui chai rượu rồi mời tất cả mọi người: “ Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây. Mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Nói rồi tất cả mọi người đều giơ chén và uống, sau đó bắt đầu ăn.
Ăn được một nửa thì Tô Mộc bắt đầu thấy nóng và mặt hơi ngứa, bỗng cô chợt nhớ ra bản thân bị dị ứng với rượu, trước đây mỗi lần uống rượu thì mặt sẽ đỏ sau đó thì nổi mẩn và ngứa. Nhưng cô nhớ không nhầm thân thể này không bị dị ứng chẳng lẽ cô xuyên đến cho nên mới bị.
Mặt ngày càng đỏ và ngứa, cô đứng dậy cầm túi xách nên nói: “ Xin lỗi tất cả mọi người, bây giờ tôi có chút việc bận nên xin phép về trước”.
“ Cô không sao chứ? Mặt cô rất đỏ, có phải say rồi không?” - Châu Lâm hỏi thăm.
Tô Mộc bây giờ chỉ muốn giơ tay lên gãi nhưng cô vẫn cố nhịn. Bị hỏi cũng chỉ gật đầu lung tung. Lúc này Phó Quân lại lên tiếng: “ Tửu lượng của Tô tác giả không ngờ lại yếu vậy, việc để một cô gái xinh đẹp về một mình cũng không tốt hay để tôi đưa cô về.”
Đầu óc của Tô Mộc bây giờ không được linh hoạt lắm nhưng cô cũng không dám để người ta đưa về, ai biết ông ta có ý xấu gì không, cô khéo léo từ chối: “ Không cần đâu, tôi không sao, cảm ơn ý tốt của ngài Phó. Vậy tôi xin phép đi trước. Mọi người ở lại ăn vui vẻ.”
Nói xong thì Tô Mộc cầm túi xách ra ngoài, bây giờ cô phải chạy nhanh đến bệnh viện.
Ra ngoài, Tô Mộc đứng đợi bắt xe nhưng đứng được một lúc rồi mà không thấy có chiếc xe nào. Chợt một chiếc xe ô tô đi đến trước mặt cô. Thấy vậy, Tô Mộc chạy đến mở cửa, cô ngồi vào phía sau xe, vừa cài dây an toàn vừa nói với tài xế: “ Bác tài, vui lòng đưa tôi đến bệnh viện gần nhất”.
“ Tô tiểu thư!”
Bị gọi tên, Tô Mộc ngẩng đầu lên thì không ngờ đó lại là Hạo Khang, đầu óc của Tô Mộc bây giờ không minh mẫn lắm, cô cảm thấy chẳng lẽ mình bị hoa mắt, cô hỏi lại: “ Hạo thư ký?”
“ Là...”
“ Đi đến bệnh viện trước”.
Bị cắt ngang, Hạo Khang cũng không dám tức giận, cậu nhanh chóng đạp chân ga đi đến bệnh viện gần nhất.
Trong xe, Tô Mộc ngây ngốc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, ai có thể nói cho cô biết tại sao cô lại ngồi trên xe của cha nam chính được không? Hôm nay là ngày gì mà hết gặp nam chính bây giờ lại gặp cha nam chính vậy?
Dù tâm lý có tốt thế nào thì bị nhìn một thời gian dài, Hàn Phong cũng không thể làm như không có gì, anh ngẩng đầu khỏi tập văn kiện nhìn sang cô gái bên cạnh, lúc này anh mới phát hiện mặt Tô Mộc đỏ bừng lại còn nổi mẩn nữa. Hàn phong giơ tay sờ vào mặt Tô Mộc nhíu mày hỏi: “ Sao mặt lại như thế này?”
Bị bàn tay lạnh sờ vào mặt Tô Mộc mới lấy lại tinh thần, cô nói: “ Nãy tôi đi ăn uống với bạn bè không ngờ bị dị ứng với rượu, đang bắt xe đến bệnh viện, nãy không để ý cho nên lên nhầm xe của ngài, xin lỗi”.
Hàn Phong không trả lời, anh chỉ nhíu mày xong quay lên hỏi Hạo Khang: “ Sắp đến bệnh viện chưa?”
Hạo Khang nhìn bản đồ trả lời: “ Còn 1km nữa thưa ngài”.
“ Ừ, lái xe nhanh chút”.
Hạo Khang tăng tốc. Hàn Phong lúc này mới bỏ tay khỏi mặt Tô Mộc, anh hỏi: “ Không biết bản thân bị dị ứng với rượu sao mà còn uống?”
Sau khi tay Hàn Phong bỏ xuống, Tô Mộc lại thấy ngứa, cô muốn đưa tay lên gãi thì tay bị cầm lấy sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên: “ Không được gãi”.
Đầu óc của Tô Mộc bây giờ đã không đủ tỉnh táo, cô cảm thấy rất ngứa mà người đàn ông này còn không cho cô gãi, càng nghĩ càng ủy khuất thế là Tô Mộc lên án : “ Anh thật xấu xa, tôi đã khó chịu rồi mà anh còn bắt nạt tôi….”
Hàn Phong nhìn cô gái vẻ mặt ủy khuất lên án mình thì thấy bất lực. Anh nhẹ giọng dỗ: “ Được rồi, ngoan, sắp đến bệnh viện rồi”.
“ KÍT!!!”
Xe đột ngột dừng lại, Tô Mộc ngã về phía trước, Hàn Phong vội vàng đỡ cô sau đó mắt lạnh nhìn về phía Hạo Khang. Hạo Khang khóc không ra nước mắt nói: “ Xin lỗi ngài, đến bệnh viện rồi ạ”.
Hàn Phong xuống xe bỏ lại một câu: “ Không có lần sau”.
Sau đó đỡ Tô Mộc đi vào bệnh viện.
Nội tâm Hạo Khang đang kêu gào, không thể trách cậu, lần đầu nghe thấy giọng nói dịu dàng của chủ tịch cho nên cậu mới bị giật mình.