Chương 3

Câu trả lời của Tần Dao giống hệt lời thoại trong sách. Tuy nhiên, theo Mễ Lật biết từ tình tiết phía sau, Tần Dao và Tần Hạo đều không ở căn biệt thự của gia đình, hai chị em mỗi người ở một nơi, Tần Hạo ở phía nam thành phố còn Tần Dao ở phía bắc, mỗi người đều có công ty riêng, công việc không mấy liên quan nhau. Thành phố S rất lớn, cuối tuần chỗ nào cũng đông người, gặp nhau trên đường và nhận ra nhau gần như là không thể.

Từ đó, Mễ Lật suy đoán rằng khả năng cao Tần Dao đã đặc biệt đến để gặp em dâu. Sau khi gặp, cô không hài lòng về nữ chính đã "cướp" em trai mình, thường xuyên tìm cớ bắt bẻ cô ấy, nhưng so với những nữ phụ khác cứ đòi bắt cóc và hành hạ nữ chính, những gì Tần Dao làm chỉ dừng lại ở việc nói lời gay gắt.

Mễ Lật đang suy nghĩ thì thấy Tần Dao hơi nghiêng đầu, nói tiếp: “Nhà chị chỉ có hai chị em chị và Tần Hạo, gọi chị là chị cả nghe có vẻ già quá. Giờ chúng ta đều là người một nhà, gọi chị là chị được rồi.”

Chuyện gì thế này? Đột nhiên gọi là chị! Nguyên tác Tần Dao chưa bao giờ nói câu này!

Mễ Lật không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng hiện giờ Tần Dao có thiện cảm với cô nhiều hơn so với nữ chính trong nguyên tác. Vậy nên, liệu cô có thể tận dụng cơ hội trong bữa cơm “đáng sợ” này để bám lấy đùi Tần Dao cứu vớt tình thế không nhỉ?!



“Tôi vốn định ăn bữa này ở ngoài, nhưng Khả Khả nói đã lâu rồi không được ăn cơm chị gái nấu, rất nhớ nên quyết định ăn ở nhà.”

Nhờ có Tần Dao xen vào, Tần Hạo cuối cùng cũng không còn tiếp tục truy vấn chuyện Mễ Lật không nhận điện thoại và không mở cửa cho anh ta. “Hôm qua tôi đã bảo Diệc Tiêu mua sẵn nguyên liệu đem đến, cô đã nhận được chưa?”

Người mà Tần Hạo nhắc đến – “Diệc Tiêu” – họ Dương, là thư ký của anh, cũng là một trong những tình địch của nữ chính.

Hôm qua, khi Dương Diệc Tiêu đến giao thực phẩm, cô ta giả vờ vô tình nhắc đến việc Tần Hạo có rất nhiều tình nhân, kết hôn với nữ chính chỉ vì áp lực của hôn ước.

Nữ chính đã mất cả đêm suy nghĩ lung tung, giờ lại nghe Tần Hạo thân mật gọi em gái mình là “Khả Khả”, lòng càng cảm thấy đắng chát, chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười. Sau này, nhờ sự khıêυ khí©h của Mễ Khả, Tần Hạo khi nghĩ lại về biểu hiện của cô vào lúc này đã đương nhiên hiểu rằng cô vốn dĩ không ưa em gái mình.

Nhưng Mễ Lật lại không phải nữ chính, cô chẳng có tình cảm gì với người chồng tiện nghi này, cũng không mơ mộng gì về anh ta, nên cũng không có chỗ nào để mà cay đắng cả.

À, mà nói vậy cũng không đúng, nếu ghét cũng tính là một loại tình cảm, thì tình cảm của cô với Tần Hạo cũng khá “sâu đậm”.

“Nhận được rồi, tôi đi làm ngay đây!” Nguyên liệu ở trong tủ lạnh, không thể phủ nhận được, để tránh việc do dự quá lâu làm Tần Hạo nghi ngờ, Mễ Lật chỉ có thể “vui vẻ” đồng ý, rồi tùy cơ ứng biến.

“Em chưa từng đến nhà mới của chị bao giờ, chị có thể dẫn em đi tham quan không?” Mễ Khả mở miệng hỏi Mễ Lật, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tần Hạo.

Tần Hạo nhìn Mễ Lật: “Cô đi nấu ăn trước đi, tôi dẫn Khả Khả đi xem.”

Ha, một căn nhà chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, giờ cả hai phòng ngủ đều mở cửa, tất cả đồ đạc bên trong đều nhìn thấy được, nào có gì cần tham quan đâu.

Mễ Lật biết rõ Mễ Khả muốn tham quan chỉ là cái cớ, cô ta sẽ nhân cơ hội này nhét một tấm ảnh gia đình đã bị xé một nửa vào trong ví của nữ chính, tạo mồi cho việc vu oan nữ chính sau này.

Nhưng chuyện này Mễ Lật không quá lo lắng, vì cô đã nhét ví vào trong ba lô rồi. Mễ Khả có đi tham quan phòng ngủ, thậm chí có mở tủ của cô, cũng không thể lấy ba lô ra mà lục lọi được.

Nhân lúc Tần Hạo và Mễ Khả đi vào phòng ngủ, Mễ Lật nhanh chóng nhờ cậy Tần Dao: “Em không rành khẩu vị của Tần Hạo lắm, có thể nhờ chị giúp em lựa chọn được không?”

Nếu có thể thuyết phục Tần Dao cùng vào bếp với cô, đi theo cô trong suốt quá trình nấu nướng, thì sẽ có thể chứng minh cô không làm gì bất thường với đồ ăn.

“Chị và Tần Hạo cũng không hay ở cùng nhau, chuyện này em nên đi hỏi thư ký Dương.” Tần Dao thoải mái ngồi, không hề động đậy.

“Lần sau em nhất định sẽ hỏi! Lần này có thể phiền chị trước được không?” Mễ Lật chắp hai tay trước ngực, mở to mắt, cố gắng để mình trông chân thành hơn, chỉ thiếu mỗi cái đuôi để vẫy qua vẫy lại thôi.

Tần Dao nhìn Mễ Lật một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười, đứng dậy nói: “Được thôi.”

Thành công rồi!

Việc thuyết phục Tần Dao dễ dàng hơn Mễ Lật tưởng tượng rất nhiều, có vẻ như tăng thiện cảm với chị ấy không khó như cô nghĩ. Trời cao cuối cùng cũng có chút nhân từ, không đẩy cô vào đường cùng quá triệt để.

Vào bếp, Mễ Lật vừa lục tìm nguyên liệu trong tủ lạnh vừa tiện miệng hỏi Tần Dao: “Chị thích ăn gì?”

Phía sau không có tiếng trả lời, Mễ Lật nghĩ rằng Tần Dao không nghe rõ, quay lại định hỏi lần nữa thì thấy Tần Dao đang nhìn cô, rõ ràng là chị ấy đã nghe thấy.

“Chị nghĩ em sẽ hỏi sở thích của Tần Hạo trước.”

“Ờ thì...” Mễ Lật đã quên phắt lý do lấy cớ Tần Hạo này, thật ra cô vẫn chưa thoát khỏi cảm giác choáng ngợp khi nhìn thấy Tần Dao, lúc này trong đầu chỉ toàn hình ảnh của chị ấy.

Đúng là vừa nãy cô quá vui mừng, đắc ý không nên có!

Mễ Lật tự kiểm điểm trong lòng, nhắc nhở bản thân phải giữ thái độ nghiêm túc, diễn cho tốt! Vừa điều chỉnh xong cảm xúc, định giải thích thì nghe Tần Dao nói: “Chị không ăn cay nhiều, còn lại thì sao cũng được.”