Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao Bây Giờ

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đánh rắn thì phải đánh vào chỗ hiểm, đối với loại người tự cho mình là đúng, luôn tự thấy mình ưu việt, Mễ Lật biết rất rõ cách nào để chọc tức cô ta.

“Tần Hạo không nói với cô sao? Là tôi tự đi đấy.” Mễ Lật giả vờ ngạc nhiên.

Quả nhiên, vẻ mặt của Dương Diệc Tiêu thoáng ngây ra một giây, Mễ Lật thấy vậy lại bổ thêm một nhát, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Không nên như thế chứ, Tần Hạo tin tưởng cô như vậy, sao lại không nói cho cô biết nhỉ?”

“Là vậy à...” Nụ cười trên mặt Dương Diệc Tiêu dần trở nên gượng gạo, “Cô đang sống tốt mà, sao lại muốn đi?”

“Không thích anh ta, nên đi thôi.”

Mễ Lật nói như thể đó chỉ là chuyện bỏ đi một mẩu giấy bỏ đi, nghe vào tai Dương Diệc Tiêu - người coi Tần Hạo là tất cả - chẳng khác nào có người nghi ngờ món bảo bối mà cô đã bỏ tất cả để mua lại chỉ là đồ rẻ tiền.

“Ôi trời, đều tại Tần Hạo không nói rõ với cô, làm hại cô lo lắng cho tôi, chạy đến đây vô ích.” Bổ thêm nhát dao +1.

Dưới những cú bổ liên tiếp của Mễ Lật, cuối cùng Dương Diệc Tiêu cũng không giả vờ nổi nữa. Cô ta lạnh mặt nói: “Cũng không phải là vô ích, Tổng giám đốc Tần bảo tôi tới báo cho cô, tuần sau nhà họ Đỗ sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, đến lúc đó anh ấy sẽ đến đón cô đi cùng.”

Ném lại câu nói đó, Dương Diệc Tiêu không quay đầu lại mà đi luôn, có lẽ cô ta đang rất tức giận.

Vừa rồi đã không chịu nổi rồi, xem ra vẫn là do nữ chính quá yếu mềm, dẫn đến những người này lần lượt trèo lên đầu cô ấy mà muốn làm gì thì làm.

Mễ Lật tuy có cùng tên với nữ chính, thậm chí sau khi xuyên vào thì ngay cả dung mạo cũng giống hệt, nhìn vào sự vụng về của đôi tay này, cô thậm chí nghi ngờ thân thể này là của nữ chính. Nhưng dù sao cô cũng không phải là nữ chính.

Cô không thích cãi nhau với người khác, nhưng khi người khác tìm đến trước mặt cô thì cũng không dễ bị bắt nạt như vậy.

Như chuyện của Dương Diệc Tiêu hôm nay, tuyệt đối không thể là do Tần Hạo bảo cô ta đến.

Với hiểu biết của Mễ Lật về Tần Hạo sau khi đọc xong toàn bộ tiểu thuyết, Tần Hạo là người rất sĩ diện, chuyện vợ bỏ đi tuyệt đối sẽ không nói với người khác, càng không để Dương Diệc Tiêu đến xem náo nhiệt.

Vậy nên rất có thể là Tần Hạo bảo Dương Diệc Tiêu gọi điện báo cho cô, mà Dương Diệc Tiêu không biết từ đâu biết được cô hiện đang sống một mình bên ngoài, hiểu nhầm là cô bị Tần Hạo đuổi ra khỏi nhà, nên vội vàng đến để xem trò cười, giả bộ tốt bụng để kiếm chút lòng tin của cô.

Với loại người này, nhượng bộ không có tác dụng, nhượng bộ không làm cô ta dừng lại, chỉ khiến cô ta nghĩ rằng bạn yếu đuối dễ bắt nạt thôi.

Nghĩ đến đây, Mễ Lật chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Cuộc sống mấy ngày qua quá thoải mái, khiến cô suýt quên rằng mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết đầy drama, còn có cả đống rắc rối của nam chính kéo theo cô.

Haiz, tại sao phải cứ giằng co lẫn nhau như vậy, làm một con cá mặn yên tĩnh không tốt sao? Cứ cãi nhau hàng ngày thế này, lỡ mà dọa đến trẻ con thì sao? Dù không dọa đến trẻ con, nhưng gây thương tổn cho cây cỏ cũng không hay chút nào.

Các người muốn nam chính thì nói rõ ràng ra đi! Nếu các người muốn, tôi sẽ đưa cho các người mà, tôi đương nhiên sẽ không tiếc gì đâu. Không thể nào các người nói muốn mà tôi không cho, cho dù các người nói không muốn, tôi cũng sẽ cho, chúng ta nói lý mà!

Mễ Lật trong đầu diễn lại cảnh Đường Tam Tạng lải nhải trong “Đại thoại Tây du”, thành công tự làm mình bật cười.

Cô mở cửa phòng, bước vào trong đặt túi xuống, cảm thấy cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách, nên tốt hơn hết là nên tìm Tần Hạo nói chuyện, sớm hoàn thành thủ tục ly hôn để khỏi phải gặp hết cô gái này đến cô gái khác tìm đến gây phiền phức.

Mễ Lật lấy điện thoại ra, tìm số của Tần Hạo, ban đầu nữ chính đặt tên anh là “Chồng yêu” nhưng đã bị Mễ Lật đổi thành “Đồ cặn bã”.

Gọi điện thoại đi, mãi mới có người bắt máy.

“Alo?” Người nhận điện là một giọng nữ trẻ, xa lạ.

Mễ Lật đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn kỹ một lần để chắc chắn rằng mình không gọi nhầm số.

Ồ, cô Dương này, trong lúc cô đến gây phiền phức cho tôi thì Tổng giám đốc Tần của cô lại có thêm một ứ hứ mới đấy nhé!

Lúc này Mễ Lật thật muốn gọi Dương Diệc Tiêu quay lại, chắc hẳn sắc mặt cô ta sẽ càng thú vị hơn. Nhưng thôi, vẫn nên nói chuyện chính trước đã.

“Xin hỏi, Tần Hạo có ở đó không?”

Mễ Lật không nổi giận vì người nghe điện không phải Tần Hạo, ngược lại, cô còn hy vọng khi cô đề nghị ly hôn, cô gái này có thể khuyến khích thêm, để Tần Hạo nhanh chóng hoàn thành thủ tục, điều đó có lợi cho cả hai bên.

“A Hạo đang ngủ, cô tìm anh ấy có việc gì không?”

Bây giờ mới bảy giờ hơn ngủ cái gì chứ? Mễ Lật không biết bên kia Tần Hạo đang làm gì, cũng không quan tâm người phụ nữ này là ai, cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái mang tên Tần Hạo này.

Cô vừa định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy giọng Tần Hạo vang lên từ phía bên kia.

“Ai vậy?”

“Không biết, là ‘Mễ Lật’. Cô ta là ai vậy?”

“Đừng quan tâm, cúp đi.”

“Ồ.”

Tút tút tút—

Mễ Lật: "..."

Cái gì thế này?! Hiện tại cô dù sao cũng là vợ hợp pháp của Tần Hạo, không nói một lời liền cúp máy là ý gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »