Mễ Lật đến tiệm vào buổi chiều, hai người làm việc đến tận tối mới tạm chốt được một nửa, nửa còn lại phải để ngày mai tiếp tục.
Về đến nhà lúc mười một giờ, Mễ Lật rửa mặt xong nằm lên giường, lúc này mới thấy tin nhắn Tần Dao gửi cho cô vào khoảng hơn bảy giờ tối, là một bức ảnh chụp cà tím thái hình chiếu cói.
Một túi lớn cà tím đã được cắt sẵn bị ném vào túi ni lông, miệng túi chỉ mở một góc, không nhìn thấy bên trong có bao nhiêu, nhưng nhìn độ căng của túi thì chắc chắn không ít. Dưới bức ảnh Tần Dao còn gửi kèm một biểu cảm thỏ con ủy khuất.
Thái nhiều như vậy, chắc là uất ức thật. Mễ Lật mệt mỏi cả ngày, nhưng khi thấy tin nhắn này lại bất chợt bật cười.
Ngự tỷ cao lãnh và biểu cảm thỏ con, thật sự tạo nên một sự đối lập dễ thương kỳ lạ.
Mễ Lật suy nghĩ một lúc, đáp lại Tần Dao: "Lãng phí là đáng xấu hổ!"
Vừa gửi đi, cô chợt nhận ra bây giờ đã là nửa đêm, nhắn tin muộn thế này thật không lịch sự. Cô định nhấn thu hồi, nhưng thu hồi lại để lại dấu vết, đúng là bịt tai trộm chuông!
Đang lúc Mễ Lật rối bời, Tần Dao đột nhiên nhắn lại.
“Bận đến tận giờ này sao?”
“Ừ, bắt đầu cuộc sống mới.” Tần Dao đã không vạch trần việc cô bỏ trốn, nên Mễ Lật cũng không cần giấu chuyện này với chị ấy.
“Em nói sẽ nấu cho chị ăn.” Tần Dao lần này gửi thêm một biểu cảm thỏ con khóc.
Mễ Lật không tự chủ lại bật cười, cô mở album, tìm một tấm ảnh bánh quy nhỏ nướng chiều nay rồi gửi cho Tần Dao.
"Cho em địa chỉ, mời chị ăn đồ ngọt nha~"
"Không thích ăn đồ ngọt!" Tần Dao trả lời rất nhanh, Mễ Lật vừa định hỏi vậy thích ăn gì thì chị ấy đã gửi địa chỉ tới.
“Gửi tới đây.”
Chậc, miệng nói không mà lòng lại rất thành thật. Mễ Lật lưu địa chỉ, tiện nói chuyện phiếm với Tần Dao vài câu. Không biết là vì nói chuyện với Tần Dao khiến cô cảm thấy thư giãn hay vì quá mệt, mà không biết từ lúc nào cô đã ngủ thϊếp đi. Đến sáng hôm sau khi thức dậy mới thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Tần Dao gửi cho mình.
Công việc chuẩn bị kéo dài hai ngày.
Sáng thứ Bảy, Mễ Lật đến tiệm sớm, bắt đầu nướng từng mẻ bánh tart cần nướng mới.
Vỏ tart đã được chuẩn bị từ trước. Mễ Lật đặc biệt đề nghị An Thành chuyển khu vực nướng bánh ra gần phía ngoài để mùi thơm ngọt của bánh nướng có thể lan ra đường qua cửa sổ, thu hút sự chú ý của người qua lại.
Để chào đón ngày khai trương, hôm nay An Thành ăn mặc rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức khi Mễ Lật lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã không nhận ra đó là anh.
Anh mặc một bộ váy phong cách Victoria màu hồng khói, tóc dài xoăn màu đỏ đậm, đi giày da nhỏ màu nâu, các đường nét trên khuôn mặt được tạo điểm nhấn bằng phấn bóng và phấn bắt sáng, trông giống hệt một cô gái cao ráo có nét lai Tây.
Không chỉ lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba, mãi cho đến khi An Thành gọi Mễ Lật vài lần, mới khiến hồn cô đang bị sốc đến xuất thần trở lại.
Trời ơi! Đây chính là truyền thuyết về "đại lão nữ trang"!!!
Mễ Lật hét lên trong lòng. Trước đây, cô chỉ thấy các video và hình ảnh của những "đại lão nữ trang" trên Bilibili và Weibo, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một đại lão thực sự!
An Thành vốn đã rất gầy, khung xương nhỏ hơn nhiều so với đa số nam giới. Da anh đẹp, đường nét trên khuôn mặt cũng rất mềm mại, sau khi trang điểm xong thì khó mà nhìn ra giới tính, còn đeo thêm ngực giả và dùng dây nón che đi yết hầu. Chỉ cần không mở miệng, hoàn toàn giống một cô gái luôn!
Mễ Lật lúc này rơi vào trạng thái nghi ngờ nhân sinh sâu sắc. Trước đây cô nghĩ rằng, ngoài những bộ trang phục nữ giả nam khó nhìn, phần lớn những người đẹp trên mạng đều đã được chỉnh sửa qua. Nhưng sau khi thấy An Thành, cô bắt đầu nghi ngờ, liệu trong những “cô gái” xinh đẹp từng đi ngang qua cô trên đường có người nào đang che giấu việc giả nữ không.
Trang phục hôm nay của An Thành mang phong cách ngọt ngào, không phải loại mà Mễ Lật thích nhất, nhưng cô phải thừa nhận rằng đại lão giả nữ thật sự rất đẹp, đẹp đến mức người như cô, chưa từng mặc váy phong cách Lolita, cũng có chút muốn thử bí mật mua một chiếc.
"Tôi ra trước cửa phát tờ rơi, có một người bạn sẽ đến làm thu ngân, cậu ấy không biết về chương trình khuyến mãi của hôm nay, lát nữa khi cậu ấy tới cô nói lại cho cậu ấy nhé."
An Thành dặn dò xong liền ôm một chồng tờ rơi bước đi, nhìn anh đi giày cao gót một cách thuần thục, có lẽ đã giả nữ rất nhiều lần rồi.
Mễ Lật như người mộng du trở lại trong tiệm, lại như người mộng du đặt từng chiếc bánh mới nướng vào tủ trưng bày, cho đến khi có người gõ cửa mới tỉnh lại.
Người đến giới thiệu bản thân tên là Thái Văn Mân, là bạn cùng phòng thời đại học của An Thành, hôm nay đến giúp anh.
Công việc trong tay Mễ Lật vẫn chưa xong, nên cô cũng không trò chuyện nhiều với anh ta. Cô chỉ tay cho Thái Văn Mân xem áp phích khuyến mãi và tờ rơi rồi tiếp tục làm việc.
Đúng chín giờ, cửa tiệm mở cửa.