Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao Bây Giờ

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
An Thành vò đầu, có vẻ như đang cố gắng bình tĩnh lại, tiếc là đã vò đến rối tóc vẫn chưa thể bình tĩnh được.

May mà tóc của người này còn khá dày, nếu là người có tóc thưa, thì với thói quen vò đầu mỗi khi bực mình này, Mễ Lật lo rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị trọc đầu.

“Cô từng làm ở tiệm khác chưa?” Có lẽ nhận ra vò đầu không có tác dụng, An Thành cuối cùng cũng từ bỏ hành động này, chuyển sang chủ đề khác.

“Chưa.” Mễ Lật thành thật đáp, “Nhưng tôi từ nhỏ đã thích làm bánh ngọt, có thể làm nhiều loại.”

“Được thôi.” An Thành chỉ về phía cánh cửa sau quầy thu ngân, “Cửa đó đi vào, nguyên liệu bên trong chắc vẫn còn, cô cứ làm thử vài món cho tôi nếm xem.”

Mễ Lật mở cửa nhìn vào bên trong, các thiết bị cơ bản đều có, nguyên liệu thường dùng cũng đầy đủ, chỉ là do mấy ngày nay không mở cửa, trái cây để lâu đã không còn tươi, nhìn không được bắt mắt lắm.

Sau khi kiểm tra hết một vòng, cô đã có ý tưởng.

Một tiếng sau, Mễ Lật mang ra hai món bánh, một là bánh bông lan tách trứng vị chocolate, và một là bánh tart chocolate hạt phỉ kiểu Pháp.

“Tôi thấy tên tiệm có một dòng chữ nhỏ là ‘chocolate’, đoán anh có thể thích chocolate hơn, hai món này anh thử xem. Tôi cũng đã làm một chiếc bánh Malakoff chocolate để trong tủ lạnh, ngày mai anh đến có thể thử.”

“Cô biết cái tên đó?” An Thành đưa tay lấy nĩa thì khựng lại.

Mễ Lật cười: “Malakoff mà, tôi làm bánh nên tất nhiên biết rồi.”

“Vậy sao…” An Thành cúi mắt xuống, nét mặt có chút buồn bã, “Tôi chưa tiếp xúc với thợ nào khác.”

“Tên này không phổ biến như Tiramisu, hầu hết tiệm bánh đều gọi nó là ‘bánh hạnh nhân cà phê chocolate’. Tiệm của anh dùng tên này, khách hàng không biết có thể sẽ không nhớ nổi.”

Mễ Lật không giỏi an ủi người khác, chỉ đành trực tiếp đẩy hai món bánh đến trước mặt An Thành: “Thử đi nào!”

Bánh bông lan được cô cắt thành từng miếng vuông hai centimet, đặt trong cốc sứ màu trắng, sự tương phản màu sắc khiến cho những miếng bánh nhỏ này trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều.

“Loại này có thể làm thành lớp giữa của bánh mousse, nhưng để làm bánh mousse chocolate cần ướp lạnh bốn tiếng. Tôi sợ để anh chờ lâu quá nên cắt thành miếng nhỏ luôn.”

Đây là lần đầu tiên Mễ Lật đi phỏng vấn vị trí thợ làm bánh, không biết nên làm loại bánh nào. Có lẽ An Thành cũng lần đầu tuyển thợ, nên không biết nên chỉ định cô làm món gì.

Anh ta nghe theo lời Mễ Lật, dùng nĩa lấy một miếng bánh đưa vào miệng, cảm giác không mịn như bánh chiffon, nhưng rất mềm và ẩm, ngọt nhưng không ngấy.

Đặt nĩa xuống, An Thành nhìn sang chiếc bánh tart Pháp bên cạnh.

Những chiếc bánh tart chỉ to bằng bánh trứng, lớp vỏ bánh vàng óng, trên mặt có vài đường trang trí do dùng nĩa khía lên. Vì vừa mới ra lò nên thơm ngào ngạt, mùi bơ kết hợp với chocolate, mùi hương vô cùng ngọt ngào.

An Thành cầm một chiếc lên cắn thử, lớp vỏ giòn tan, phần nhân chocolate đen mềm mịn, kết hợp với những miếng hạt phỉ giòn rụm, khiến anh sáng mắt lên.

“Thế nào?” Dù sao đây cũng là phỏng vấn, trong lòng Mễ Lật có chút hồi hộp.

“Tuyệt lắm!” An Thành giơ ngón tay cái lên, ăn hết một chiếc bánh tart mà vẫn chưa đủ, lại lấy thêm cái thứ hai.

Nhìn thấy nụ cười đầu tiên từ khi gặp mặt của An Thành, Mễ Lật thở phào nhẹ nhõm, có vẻ cuộc phỏng vấn này rất suôn sẻ.

Đồng thời cô cũng thấy rất vui, lý do lớn nhất cô yêu thích món tráng miệng chính là vì nghĩ rằng ăn đồ ngọt có thể làm người ta vui vẻ. Tất nhiên không phải ai cũng như vậy, nhưng nhìn biểu cảm của An Thành, chắc chắn anh có cảm giác giống cô.

“Cô lập một danh sách, viết những loại bánh mà cô định làm, tôi sẽ làm lại các nhãn dán. Ngoài ra, nguyên liệu trong bếp cô cũng kiểm kê lại, cần thêm gì thì viết cho tôi một tờ, hôm nay tôi sẽ đặt trước.” An Thành vừa nói vừa ăn, một hơi ăn hết ba chiếc bánh tart và một ly bánh bông lan.

Người này yêu đồ ngọt đến thế mà lại gầy như vậy! Mễ Lật thật sự ghen tị, cô cũng thích ăn đồ ngọt, tiếc là vì giữ dáng không thể ăn nhiều, cùng lắm chỉ hít hương vị để bớt thèm.

Sau khi bàn đơn giản về lương và thời gian làm việc, công việc đã được quyết định xong, An Thành ném cho Mễ Lật một chùm chìa khóa: "Thứ bảy tuần này chúng ta khai trương lại, mở cửa lúc 9 giờ sáng, cô tự căn giờ đến chuẩn bị nhé."

Giao chìa khóa cho cô như vậy mà không sợ cô lấy hết đồ trong tiệm mang đi mất sao.

Suy nghĩ về "tấm lòng rộng rãi" của An Thành trong mắt Mễ Lật lại tăng thêm một bậc. Cô nghiêm túc kiểm kê tủ trưng bày, lên kế hoạch các sản phẩm cần bày bán và cách sắp xếp, ghi lại từng mục mình nghĩ ra, rồi vào bếp kiểm tra nguyên liệu. Để thuận tiện cho việc An Thành định giá, cô còn viết ra lượng nguyên liệu dự kiến của mỗi món.

Không chỉ cần định danh sách sản phẩm, Mễ Lật còn phải làm từng mẫu để An Thành thử, sau đó điều chỉnh công thức hoặc thay đổi loại bánh tùy theo ý kiến của anh.

Có vẻ như An Thành muốn thay đổi toàn bộ sản phẩm trong tiệm, trừ một số ít món cổ điển, còn lại đều muốn làm mới.
« Chương TrướcChương Tiếp »