Chương 10

Những điều này là cảm nhận của Mễ Lật khi cửa hàng không bật đèn, ánh sáng không tốt, cô có thể tưởng tượng nếu bật đèn lên, tiệm này sẽ đẹp đến thế nào.

Cô nhìn qua đã thích nơi này, tiếc rằng một tiệm đẹp như vậy, ban ngày lại đóng cửa! Chẳng lẽ là do kinh doanh kém? Theo lý thuyết thì không nên thế...

Mễ Lật mở bản đồ trên điện thoại, vị trí của tiệm này không nằm trên trục đường chính, nhưng đi về phía trước 300 mét là đường lớn, hai bên có một trung tâm thương mại và nhiều tòa nhà văn phòng, đi ngược lại là đường mà Mễ Lật vừa đến, trên đó có vài khu dân cư.

Vị trí của cửa hàng cũng không phải quá khó tìm, chỉ cần bánh ngon và giá cả không quá đắt đỏ, thì không thể nào hoàn toàn không có khách được...

Mễ Lật đứng ngoài tiệm quan sát một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy một tờ thông báo tuyển dụng gần như đã rơi vào điểm mù của tầm nhìn. Có lẽ là do không dán kỹ nên đã rơi xuống. Cô gọi vào số điện thoại trên tờ thông báo, vừa kêu một tiếng đã có người nhấc máy.

"Biến đi đồ ngu! Ông đây thà chết đói cũng không thèm cầu xin mày! Tao &%¥¥##"

Người ở đầu dây bên kia vô cùng kích động, xổ ra một tràng lời mắng chửi. Mễ Lật định đợi anh ta phát tiết xong rồi nói, nhưng dường như anh ta không có ý định dừng lại, nên cô đành phải lên tiếng cắt ngang, giúp anh ta tiết kiệm sức để chửi người đáng bị chửi: "Chào anh, tôi gọi đến để ứng tuyển vị trí thợ làm bánh của tiệm anh."



Người ở đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó ho vài tiếng, miễn cưỡng điều chỉnh giọng nói từ sự kích động trở về trạng thái bình thường.

“Cô đang ở trước cửa tiệm?” người đó hỏi.

“Vâng.” Mễ Lật đáp.

“Chờ tôi năm phút, tôi sẽ đến ngay.”

Cúp máy, trong lúc đợi người tới, Mễ Lật buồn chán lấy điện thoại ra chơi một chút, và nhận thấy có một lời mời kết bạn trên WeChat, người gửi lời mời là Tần Dao.

Từ hôm qua bận rộn đến nay, cô chưa mở WeChat lần nào. Danh sách bạn bè trên WeChat của nữ chính có thể toàn là người quen của cô ấy, nhưng đối với Mễ Lật, đó thực sự là những người xa lạ, dù đã đọc qua câu chuyện của họ. Nếu không phải lần này cô vô tình xuyên vào thế giới của tiểu thuyết, thì cô cũng không thể coi những nhân vật trong tiểu thuyết đó giống như bạn bè thật sự của mình.

Có vẻ như nữ chính đã tắt tính năng chạy nền tự động của WeChat, nên Mễ Lật không biết Tần Dao đã gửi yêu cầu kết bạn từ khi nào. So với những nhân vật phụ mà cô chưa gặp mặt, Tần Dao đối với cô trở nên chân thực và quen thuộc hơn. Sau chút do dự, Mễ Lật chấp nhận lời mời này.

Có lẽ lúc này Tần Dao đang bận nên không nhắn tin cho cô, Mễ Lật đang nghĩ có nên gửi cho Tần Dao một biểu cảm nào đó không thì nghe thấy có người hỏi từ bên cạnh: “Cô là người đến ứng tuyển?”

“A! Đúng vậy.” Mễ Lật cất điện thoại rồi đánh giá người đến. Người trước mắt này cao khoảng 1m78, da rất trắng, rất gầy, ăn mặc tùy tiện, chân còn mang đôi dép lê, nhìn tuổi không quá ba mươi.

Chủ tiệm mà lại trẻ như vậy! Mễ Lật nhìn người này, không hiểu sao cảm giác mấy bức vẽ trên tường tiệm chắc chắn là do người này tự tay vẽ.

Trong lúc Mễ Lật quan sát người này thì người đó cũng đang đánh giá cô, nhưng quá trình này diễn ra rất nhanh, ít nhất không khiến Mễ Lật cảm thấy khó chịu rõ rệt.

“Tôi tên là An Thành, là chủ của tiệm này.” An Thành lấy chìa khóa mở khóa cửa. Mễ Lật theo sau anh ta bước vào tiệm, An Thành bật công tắc đèn, ánh sáng ấm áp chiếu xuống, quả nhiên giống như Mễ Lật tưởng tượng, rất đẹp.

“Hóa ra tờ thông báo rơi xuống đất, bảo sao mấy ngày rồi chẳng có ai…” An Thành cúi người nhặt tờ thông báo tuyển dụng trên sàn, tự nói với bản thân.

Mấy ngày chẳng có ai đến mà cũng không ghé tiệm xem một lần, tấm lòng này thật rộng rãi! Mễ Lật thầm chê.

“Ngồi đi.” An Thành kéo một chiếc ghế ra chỉ cho Mễ Lật, rồi tự mình ngồi xuống đối diện.

Mễ Lật nghe lời ngồi xuống, chỉ nghe An Thành nói với vẻ hơi bực bội: “Xin lỗi cô vì trước đó, tôi không nhìn số điện thoại gọi tới. Tiệm này là tôi mở cùng bạn trai cũ, tôi không biết làm bánh, những thứ trong tiệm đều do anh ta làm, còn tôi phụ trách bán hàng. Sau này tôi phát hiện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, nên đuổi anh ta đi, vì vậy bây giờ tiệm không còn thợ làm bánh nữa.”

Một câu mà thông tin quá nhiều! Chủ tiệm là đàn ông, có bạn trai, không, bạn trai cũ! Sau đó bạn trai cũ còn nɠɵạı ŧìиɧ, thế là có người thứ ba sao? Có thể không chỉ có người thứ ba, còn có người thứ tư, thứ năm, thứ sáu nữa cũng nên.

Nghe cuộc gọi trước đó, bạn trai cũ này có vẻ hối hận, gọi điện cầu xin An Thành quay lại tha thứ, có lẽ còn lấy tiệm bánh ra để đe dọa An Thành, rồi An Thành tức quá, mắng xối xả lên Mễ Lật khi cô gọi đến.

Vậy là tôi oan thật rồi, Mễ Lật nghĩ.