Giang Nguyệt ở trong Cục cảnh sát nhìn camera, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Màn hình hiện lên hình ảnh, Giang Nguyệt đặt mì gói trên cửa sổ chạy về phía WC, lúc này có một cái Alpha đi đến cửa sổ, cầm lấy mì gói ngửa cổ ăn ngấu nghiến, còn húp sạch nước mì.
Màn hình lại chuyển, Alpha kia đang ở trong l*иg sắt, hắn ghé vào l*иg sắt, bộ phận cơ thể từ eo trở xuống biến mất, thay thế là đuôi Trùng đỏ sậm dài hai mét hơn, nếp uốn trên đuôi lúc đóng lúc mở, phảng phất như đang hô hấp.
Hình ảnh này thật sự cay đôi mắt, Giang Nguyệt lập tức nôn đến không biết trời đất là gì.
Nguyên nhân dẫn tới vị Alpha này biến thành nửa người nửa Trùng không gì khác ngoài ly mì Giang Nguyệt đặt trên cửa sổ.
Đại não Giang Nguyệt trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người đều ngốc.
"Biết vị Alpha này sao?"
Giang Nguyệt lắc đầu: " Không quen biết."
Cảnh sát hỏi: " Mua ly mì kia ở đâu?"
Giang Nguyệt sắc mặt tái nhợt trả lời: " Ở nhà ăn của Trung tâm cứu trợ, máy bán hàng thứ 5."
Cảnh sát nhíu mày nhìn Giang Nguyệt, lại hỏi: " Mua mì gói xong phát sinh chuyện gì không?"
Giang Nguyệt nỗ lực hồi ức: " Trên đường về kí túc xá đυ.ng vào một nam Alpha, đồ vật đều rơi ra."
Hai cảnh sát ngồi đối diện đều nhìn chằm chằm vào nàng, trong đó một vị nữ cảnh sát nhìn qua khá là anh tư táp sảng nói: " Trên ly mì có một lỗ to bằng đầu cây kim, ngươi cẩn thận nghĩ lại chi tiết vụ việc."
Hồn Giang Nguyệt suýt nữa thì bay, sắc mặt tái nhợt nói: " Lúc đó ta bị xô ngã ra đất, cũng không chú ý quá nhiều, hắn nhặt lên mì gói xin lỗi ta xong thì đi mất."
Nàng miêu tả tỉ mỉ diện mạo của Alpha kia, Al lập tức vẽ ra một trương mặt khá bình thường.
Các Alpha phần lớn đều diện mạo xuất chúng, cho dù Trung tâm cứu trợ tập hợp toàn Alpha xuất thân từ giai cấp thấp thì tướng mạo họ cũng tương đương đoan chính, Alpha tướng mạo bình phàm đúng là hiếm thấy.
Cảnh sát phỏng đoán Alpha này là phần tử khủng bố muốn trả thù xã hội.
Giang Nguyệt tìm được đường sống trong chỗ chết, cứ thế một cái Alpha tham ăn vô tình mà chết thay nàng.
Cảnh sát đưa nàng về Trung tâm cứu trợ, Giang Nguyệt trở lại kí túc xá, mệt mỏi mà ngã xuống giường, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Như thế nào lại có Trùng đâu, rốt cuộc đây là cái thế giới kì quái gì a!
Chuyện này làm mì gói ở nhà ăn ế hàng, tất cả đồ ăn khác ở máy bán hàng tự động đều hết, chỉ trơ trọi lại mì gói.
Xem ra không phải mỗi Giang Nguyệt sợ hãi mì gói mà rất nhiều Alpha khác đều như vậy, mà người bị hại Giang Nguyệt dứt khoát mua mấy túi lương khô để dành ăn khuya.
Buổi tối lúc ra ngoài lấy nước nóng, liền thấy các Alpha ngồi xổm chân tường gặp lương khô.
Một tuần cứ thế trôi qua, tinh thần mọi người dần dần thả lỏng, nhưng Giang Nguyệt nhát gan, nàng mua một đống chocolate dự trữ, lúc đi đường đều cẩn thận tránh mọi người.
Vì an toàn của mình, trước khi ngủ nàng đều kê bàn chặn cửa ra vào, sau đó úp cốc nước xuống sát mép bàn.
Nhưng nàng vẫn chưa yên tâm ngủ được, hạ quyết tâm mua thiết bị cảnh báo đắt lòi l mà Omega nào khi ra ngoài cũng mang theo.
Việc này đồng nghĩa nàng phải nhịn ăn ít nhất 10 bữa.
Giang Nguyệt kỳ thật cũng không trông cậy vào thứ này phát huy tác dụng, thuần túy mua để an ủi chính mình mà thôi.
Ngày thứ ba sau khi mua thiết bị, vào một đêm yên tĩnh thiết bị đột ngột kêu vang vọng khắp tầng lầu.
Giang Nguyệt nhảy bắn ra khỏi giường.
Tất cả các Alpha đều bị kinh động, đại gia mắt nhập nhèm mà đi ra khỏi phòng ngủ, hành lang tràn ngập tiếng bước chân đi lại.
Giang Nguyệt lấy hết can đảm cầm lấy thiết bị, đẩy ra môn, lao nhanh vào hành lang.
Trên hành lang, Tống Dương ngáp ngắn ngáp dài đi tới, vẻ mặt buồn bực nhìn thiết bị trong tay Giang Nguyệt.
" Ngươi mua cái này làm gì?"
Giang Nguyệt vẫn còn sợ hãi nói: " Vừa nãy có người đẩy cửa thiết bị mới kêu."
Một đám Alpha vây lại.
Tống Dương nói: " Ký túc xá đều là khóa điện tử, tên kia dùng phương pháp gì phá khóa vào phòng ngươi được."
Một nữ Alpha ánh mắt sắc bén nhìn Giang Nguyệt, nói: " Chuyện này rất khả nghi, đi vào phòng giám sát xem camera đi."
Giang Nguyệt biết nữ Alpha này, lúc nàng ( Giang Nguyệt) đang nói chuyện với Tống Dương, nàng ( nữ Alpha) từng bưng mì gói đi qua hai người, khuôn mặt lạnh nhạt cùng cái áo ba lỗ rộng thùng thình để lại ấn tượng rất sâu đối với Giang Nguyệt.
Tống Dương cùng Giang Nguyệt báo cảnh sát, lại cùng Giang Nguyệt đi đến phòng giám sát nhìn camera.
Trăm triệu không nghĩ tới, mạch điện trong phòng giám sát hôm nay bị hỏng, cho nên căn bản tối nay không có camera.
Giang Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất lưng dựa vào tường, trong mắt tràn ngập mê mang và sợ hãi.
Nếu không có thiết bị cảnh báo, hậu quả không dám tưởng tượng.
Trên đường về kí túc xá, Tống Dương hỏi: " Sao tự nhiên ngươi mua thiết bị cảnh báo vậy? Đồ này chỉ có Omega mới mua thôi."
Giang Nguyệt khó mà giải thích được vấn đề này, chẳng nhẽ lại nói do nàng từng là nữ sinh yếu đuối mong manh cần được bảo vệ, thiết bị cảnh báo nàng mua không biết bao nhiêu loại, lúc nào ở khách sạn cũng mang theo.
" Vì ta thấy thiết bị này khá đẹp."
Phần lớn mua thiết bị cảnh báo là Omega, cho nên mẫu mã khá đa dạng và đẹp, thiết bị Giang Nguyệt mua là hồng nhạt thỏ, âm thanh phát ra phi trường lớn.
Tống Dương sờ sờ đầu, mắt nâu lập tức sáng ngời, nhìn Giang Nguyệt ý vị thâm trường: " Úc úc úc, Omega a, ta hiểu ta hiểu."
Thật không biết hắn hiểu cái gì.
Giang Nguyệt thành đối tượng được bảo hộ của Trung tâm cứu trợ, Trung tâm cứu trợ thay cho Giang Nguyệt khóa càng cao cấp, loại thông minh mới nhất, còn trang bị thêm một cái xích phòng trộm.
Giang Nguyệt lo sợ trong suốt một tuần sau đó, không có việc cần thiết thì không ra khỏi phòng, nếu chán thì ra hành lang tâm sự với người khác.
Một ngày lại một ngày qua đi, đã hết ba tháng cứu trợ, các Alpha không thể không rời khỏi Trung tâm cứu trợ tự hỏi tương lai của mình.
Buổi tối lúc ngồi xổm ngoài hành lang ăn bữa khuya, tất cả Alpha đều đang bàn luận về tương lai.
Giang Nguyệt ngồi xổm chân tường một bên gặm lương khô một bên yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Thính giác của nàng phi thường nhanh nhạy, chỉ cần nàng muốn không có gì là nàng không nghe được.
Một cái Alpha nói: " Loại dưới chót của xã hội như chúng ta, trừ bỏ đi trường quân đội còn có thể đi đâu được nữa, đây là phương pháp duy nhất để chúng ta vươn lên."
Một Alpha khác phản bác: " Phi, nói thì dễ đấy, trừ khi là thi được vào trường quân đội Liên Bang, bằng không tham gia quân ngũ cũng chả làm được gì, xuất ngũ cũng chỉ có thể nhận được chút tiền trợ cấp, chút tiền ấy thì làm được việc gì a, về sau kết hôn cũng không đủ để sống chứ đừng nói nuôi gia đình."
" Đm, trường quân đội Liên Bang là nơi bọn nhà giàu học tập, sơ sẩy ngã một cái là xô vào phú nhị đại, người ta có cái gì, chúng ta có cái gì, có thể học ở top 50 trường quân đội tốt nhất là may lắm rồi."
" Còn phải học đại học, Omega ở đó còn đơn thuần, chưa có thực dụng, bắt lấy một phát là chạy nhanh đánh dấu, chung thân đại sự cứ thế là giải quyết."
Lời nói của vị Alpha này nhận được đông đảo tán đồng.
Giang Nguyệt bĩu môi, cảm thấy hơi ghê tởm.
Tống Dương ăn xong mì gói, dùng bả vai đυ.ng Giang Nguyệt: " Cuối tháng này trường quân đội Liên Bang tuyển sinh, chúng ta đi thử thử đi."
Xuất thân từ xóm nghèo như Giang Nguyệt và Tống Dương đều phải tiếp thu giáo dục bắt buộc ở xã khu, ở thế giới này sau khi tiếp thu 12 năm giáo dục cũng không cần thi đại học.
Al sẽ căn cứ vào thành tích của học sinh mà cho kiến nghị chọn trường, học sinh chỉ cần tập trung cải thiện thành tích của 12 năm học.
Ngoại trừ trường quân đội, bởi vì ngoài thành tích còn phải xét tố chất thân thể, cho nên cần thiết tham gia thi.
Giang Nguyệt đối với tương lai của mình khá là mê mang, này thực ra khá bình thường, nàng còn chưa học xong đại học, chưa từng kiếm tiền, nàng đang sống cuộc sống giàu có thì đột nhiên đi vào một cái thế giới mà mỗi ngày phải chịu đói, còn biến thành nam nhân, linh hồn không đối xứng với vẻ ngoài, điều này làm nàng phi thường rối rắm, làm nàng không thể thích ứng.
Nàng như bông hoa trong nhà kính, đột nhiên bị nhổ lên vứt ra ngoài sa mạc, có thể sống sót hay không đều dựa vào ông trời.
Thấy nàng do dự, Tống Dương bồi thêm một kích, nói: " Trường quân đội rất an toàn, hơn nữa trường hợp của ngươi tám phần là bị theo dõi, biếи ŧɦái ngoài xã hội rất nhiều, không nói cái khác, chúng ta dù sao cũng nên bảo vệ lấy bản thân, nói về nơi an toàn nhất thì không có nơi nào an toàn hơn trường quân đội Liên Bang."
Xác thật, một lần có thể nói là trùng hợp, nhưng xảy ra hai lần liên tục thì sự việc không còn đơn giản như vậy nữa, khả năng nguyên chủ ở xóm nghèo đã đắc tội với ai, đối phương lại tìm nàng báo thù, Giang Nguyệt trong lòng sợ hãi.
Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống a.
Giang Nguyệt lung lay, hơn nữa trường quân đội Liên Bang ở thủ đô Lịch Càng, mà ở phương Bắc là khu công nghiệp và khu chính trị, là nơi phi thường phồn hoa, làm một cái nữ sinh từng sống ở đại đô thị sao có thể không đi phồn hoa thành thị nhìn một cái.
Nàng nộp hồ sơ, chuẩn bị có điểm hấp tấp, nhưng rút cuộc vẫn đem những việc lặt vặt xử lý xong xuôi.
Trước khi tham gia thi vào trường quân đội Liên Bang, khu trung cư Omega ở của Trung tâm cứu trợ cần được xây lại, tất cả Alpha đều bị kêu đi làm khuân vác không công.
Hảo a, Giang Nguyệt lúc này mới phát hiện thời gian Omega được cứu trợ là hai năm, Alpha chỉ được ba tháng!
Nếu hết hai năm cứu trợ, Omega có thể lại xin thêm thời gian cứu trợ.
So với chung cư của Omega thì chung cư Alpha như ổ chó, chung cư Omega là kí túc xá hai người, mỗi phòng rộng 90 m², hai phòng một sảnh điện nước đầy đủ, còn có ban công lớn.
Nơi này đều sơn tường màu hồng phấn giống những bông hoa anh đào tươi mát, trong phòng rộng lớn sáng ngời, trang trí ấm áp xinh đẹp, cửa sổ sát đất không có một chút tro bụi, ánh sáng thập phần sung túc.
Giang Nguyệt ghen muốn chớt.
Nàng cũng thật là xui xẻo, sao không xuyên thành Omega a!
Làm Alpha cũng quá thảm đi mà.
Nhưng nghĩ lại làm Alpha cũng không tồi, tuy đãi ngộ không được tốt nhưng ít ra không phải sinh con.
Dù nói vậy nhưng nội tâm Giang Nguyệt vẫn ghen ghét muốn lòi bản họng.