Chương 1: Đây Là Đâu?

Ân Chỉ Thư bị lạnh tỉnh.

Đập vào mắt là khoang phi thuyền xa lạ, điều hòa mở quá mạnh, cảm giác lạnh lẽo khiến cô từ trước tới nay đều mặc áo giữ nhiệt vô cùng không quen, lại còn rất ngạc nhiên.

—— Bởi vì cô là một Thanh Trừng Cơ Giáp Sư chuyên nghiệp.

Sau kỷ nguyên tinh tế, Đế Quốc đã phổ biến máy bay không người lái sử dụng chương trình AI làm công cụ hỗ trợ. Nhưng chương trình AI cũng sẽ có sai sót, vì vậy mỗi tháng đều sẽ có một số máy bay không người lái không đủ tiêu chuẩn bỏ trốn.

Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là cái gọi là “Có ý thức riêng.”

Công việc của Ân Chỉ Thư là truy sát những cỗ máy không người lái mất kiểm soát này, hoặc tháo gỡ tại chỗ để “Gϊếŧ chết”, hoặc chế ngự đối phương rồi đưa về nhà máy để kiểm tra.

Cũng chính vì yêu cầu đặc biệt của nghề nghiệp này, mà cô luôn mặc đồ giữ nhiệt, đôi khi sau khi làm việc cường độ cao, cô cũng sẽ được nghỉ phép và thư giãn. Nhưng cô tuyệt đối không để mình có trải nghiệm không may mắn như “Bị lạnh tỉnh.”

Mà loại kinh ngạc này đã lên đến đỉnh điểm, khi cô phát hiện ra bộ đồ giữ nhiệt trên người mình đã biến thành chiếc váy dài chấm đất thêu tua rua lấp lánh như bầu trời đầy sao, chân đi giày cao gót nạm kim cương, đế cao tới mười hai cm, khoang thuyền bay mà cô ngồi lại chật hẹp và nhỏ đến mức khó tin.

Nói đi cũng phải nói lại, trong đoạn ký ức cuối cùng của cô, không phải cô đang truy sát mấy chiếc robot không người lái mất khống chế sao??

Sao lại đột nhiên đến đây?

... Đây lại là nơi nào?

Chẳng lẽ cô đã bị kẻ địch bắt cóc?

Dù sao địch quốc đã nhiều lần muốn dùng giá cao đào góc tường cô đi, nhiều lần bị từ chối vẫn không từ bỏ, nhất thời thẹn quá hóa giận ra hạ sách này, cũng không phải không có khả năng.

... Nhưng sau khi bắt cóc cô chẳng lẽ không nên dùng dây trói đẳng cấp cao nhất trói chặt tay chân cô sao?

Mặc cho cô một bộ đồ như thế này, là cho rằng cô Ân Chỉ Thư đi giày cao gót sẽ bị hạn chế sức chiến đấu sao?

Điều này không hợp lý.

Ân Chỉ Thư cúi đầu trầm ngâm một lát, giữa việc giành quyền kiểm soát con tàu vũ trụ này và chờ xem tình hình, cô tạm thời chọn cách sau.

Có vẻ như đã chú ý đến việc cô tỉnh lại, người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề ở hàng ghế trước hơi quay đầu lại: “Cô Ân, tàu vũ trụ sắp đến nơi rồi, xin cô chuẩn bị sẵn sàng.”

Ân Chỉ Thư vô thức nói: “Đến đâu?”

Ánh mắt của người đàn ông trung niên trở nên có chút kỳ lạ: “Cha của cô... không nói với cô sao?”

Cha cô?

Không phải, cô là trẻ mồ côi, nào có cha...?

Nhưng người đàn ông trung niên đã coi sự im lặng của cô là cam chịu, liếc cô một cái đầy phức tạp, trên mặt hiện lên vẻ thương hại.

Muốn trách thì phải trách cô sinh ra quá xinh đẹp, mẹ đẻ mất sớm, cha tái hôn, căn bản không quan tâm đến đứa con gái này, cho nên mới đem cô như một món hàng, “Bán” cho Trần Tam thiếu nổi tiếng ăn chơi trác táng trong giới thượng lưu ở Thủ đô tinh.

Lại nghĩ đến thủ đoạn và hành vi tra tấn người khiến người ta giận sôi của Trần Tam thiếu, thật sự là làm cho người ta cảm thấy tiếc hận.

Suy xét một lát, người đàn ông trung niên rốt cuộc mới mở lời một cách uyển chuyển: “Cô Ân, Trần Tam thiếu sẽ không bạc đãi cô đâu, dù sao cũng đã bỏ ra hẳn một trăm triệu tinh tệ mới đổi được cô, sau này cô cứ yên tâm ở đây, có việc gì cần thì nói với tôi...”

Một trăm triệu tinh tệ?

Đổi được?

Sẽ không bạc đãi cô??

Những thông tin này cộng lại, quả thực có hơi vượt quá dự đoán của Ân Chỉ Thư.

Cô nhất thời không biết nên chê một trăm triệu tinh tệ cũng có thể mua được cô, hay nên kinh ngạc vì có người dám bạc đãi cô.

Nhưng bỏ qua những điều này, mấy câu đối thoại này cũng đủ để Ân Chỉ Thư nhận ra thêm nhiều điều bất thường.

Giọng nói của cô tuy không thay đổi, nhưng âm điệu lại quá mềm mại và dễ thương.

Mái tóc dài màu trà sữa uốn sóng lớn xõa xuống của cô cũng có chút khác thường.

Ngoài ra, thái độ và ánh mắt của người đàn ông phía trước đối với cô cũng rất kỳ lạ.

Giống như hoàn toàn không biết cô là Thanh Trừng Cơ Giáp Sư mạnh nhất Đế Quốc, mà là một đóa hoa mỏng manh chỉ cần đυ.ng vào là vỡ.

“Có thể đưa cho tôi một chiếc gương được không?” Ân Chỉ Thư suy nghĩ một chút, thử dò xét theo lời của đối phương: “Nếu là vậy, tôi muốn để lại cho Trần Tam thiếu một ấn tượng tốt, chứ không phải là bộ dạng mệt mỏi như thế này.”

Con tàu vũ trụ vừa lúc này đã dừng lại, Ân Chỉ Thư đi theo người đàn ông trung niên, dọc theo hành lang bước thẳng vào một căn phòng.

Một căn phòng có giường, màu sắc phối hợp vừa nhìn liền mang theo mười phần mập mờ không rõ.... Phòng ngủ.

Chiếc gương vừa rơi vào tay cô, Ân Chỉ Thư vừa lúc nở một nụ cười lịch sự với người đàn ông trung niên, đối phương gần như theo bản năng lùi lại cửa, đúng lúc sắp đóng cửa thì mới giật mình phản ứng lại hành động vừa rồi của mình.

Tại sao hắn lại phải lùi ra?

... Thôi vậy.

Thiếu nữ thoạt nhìn tinh tế nhu nhược như thế, biệt thự của Trần Tam thiếu khắp nơi đều có vệ sĩ, nơi này lại là tầng ba, chẳng lẽ hắn còn phải sợ cô bỏ trốn sao?