Chương 34: Dưỡng Thái

Sau khi nàng tắm xong, cảm thấy cả người mình thật sảng khoái, Chân Nguyệt ngồi dưới mái hiên hong khô tóc. Bởi vì hài tử dự kiến chỉ còn khoảng một tháng nữa sẽ chào đời, nàng tính toán sẽ tắm thêm một lần nữa trước khi sinh. Nghe nói, sau khi sinh, phụ nữ phải kiêng cữ, có thể suốt một tháng không được tắm.

Kiều Triều thấy nàng tắm xong, liền đi đun thêm nước rồi vào tắm rửa. Tắm khá lâu, sau đó hắn cũng ngồi cạnh Chân Nguyệt để phơi tóc.

“Hài tử còn khoảng hơn một tháng nữa là sinh rồi. Trong thời gian này, nếu rảnh rỗi, huynh có thể lên núi xem có bắt được gà rừng hay con mồi nào không. Đem về bán lấy tiền, mua mấy con gà mái về. Khi hài tử ra đời, ta sẽ cần phải ăn đủ thứ để bồi bổ, trứng gà cũng vậy.”

Kiều Triều: “Ta đã mua sẵn một rổ trứng gà rồi.”

Chân Nguyệt: “Có lẽ không đủ, ta muốn ăn trứng gà suốt một tháng.” Đương nhiên, không chỉ ăn trứng và gà mái già, mà còn phải có những món bổ dưỡng khác. Tuy nhiên, trong nhà họ hiện giờ, thứ dễ tìm và bổ dưỡng nhất chỉ có gà và trứng.

Những thứ khác đều quá đắt đỏ.

Thực ra, cá cũng là món bổ dưỡng, nhưng Chân Nguyệt không rõ có thể mua được cá hay không. Dù sao thì giờ cũng còn sớm, nhưng trứng gà có thể bắt đầu tích trữ dần.

Chân Nguyệt: “Hoặc là khi nương về, huynh có thể hỏi xem có ai trong thôn muốn đổi trứng gà không.”

Kiều Triều đáp: “Được.” Hắn không rõ lắm về những việc này, chỉ ngồi ngẫm nghĩ. Nhìn bụng Chân Nguyệt, hắn thầm nghĩ nơi đó về sau sẽ là con của mình, cảm giác thật kỳ lạ.

Hắn sẽ thật sự có con sao?

Không biết có phải vì Chân Nguyệt sắp sinh hay không, mà gần đây không ai đến chọc phá hay gây chuyện với nàng. Trước đây, khi nàng dọa rằng nếu con của nàng có chuyện gì thì con của Mã thị sẽ phải chôn cùng, mọi người đều sợ, đặc biệt là Mã thị. Nếu chẳng may lỡ làm sẩy thai Chân thị, mà Chân thị bắt con nhà mình chôn theo thì biết làm sao?

Không có ai đến gây sự, nên Chân Nguyệt cảm thấy vô cùng nhàn nhã. Thực lòng mà nói, nàng cũng không muốn cãi nhau suốt ngày. Chỉ cần không ai đυ.ng chạm, thì ngay cả Mã thị khi thấy nàng cũng không dám lên tiếng đối đầu.

Còn việc ai đã gϊếŧ gà nhà Lâm gia, đến giờ vẫn là một bí ẩn, mà sau đó cũng không xảy ra chuyện gì bất thường nữa.

Kiều Trần thị đã bắt đầu đổi trứng gà với người trong thôn. Hiện tại, mỗi ngày Chân Nguyệt đều ăn một quả trứng. Ban đêm, hài nhi trong bụng nàng ngày càng đạp mạnh và thường xuyên hơn, khiến nàng không ngủ yên được.

Kiều Triều nằm bên cạnh cũng bị nàng làm thức dậy, hỏi nàng “Có sao không?” Không hiểu tại sao, càng gần đến ngày sinh, hắn càng lo lắng hơn. Dù không biết rõ phải lo lắng về điều gì, nhưng cảm giác bất an ngày một lớn.

Chân Nguyệt thở dài: “Không có gì, chỉ là thai động thôi.” Nói thật, việc sinh con khiến nàng cũng có chút lo sợ. Dù bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng vẫn là một nữ tử chưa từng trải qua việc sinh nở, ai mà không sợ cơ chứ?

Dù sợ, nhưng nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Nếu để lộ ra sự sợ hãi, chắc chắn cả nhà sẽ lo lắng theo.

Hôm nay, cả nhà Kiều gia dậy sớm để ra đồng tưới nước. Gần đây trời không mưa, họ phải gánh nước từ sông lên để tưới cho cây trồng.

“Lão đại, con ở nhà trông chừng Chân thị đi, chúng ta ra ngoài là được,” Kiều Trần thị nói, lo lắng Chân thị sẽ sinh bất ngờ.