Chương 26: Thiến

Kiều Triều lại tiến đến bên Chân Nguyệt, đưa cho nàng một quả. Nàng nhận lấy và thuận miệng nói: “Cảm ơn.”

Kiều Triều liếc nhìn nàng, thầm ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ thôn quê này lại biết nói lời cảm ơn.

Chân Nguyệt vừa ăn quả dại vừa nhìn con heo con, “Huynh giỏi dùng đao không? Có nhanh không?”

Kiều Triều ngạc nhiên: “Cái… cái gì?”

Chân Nguyệt nhìn dấu vết trên con nai chết, “Có lẽ cũng khá nhanh.”

Kiều Triều:?

Chân Nguyệt chỉ tay về phía con heo con, “Con heo đó, lát nữa chuẩn bị một chút, thiến nó đi.”

Kiều Triều: “!!! Cái gì? Thiến sao?”

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua dưới thân hắn, “Thiến là cắt đi, biến con heo thành thái giám!”

Kiều Triều nghe vậy thì đồng tử co lại, cảm giác một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến hắn vô thức lùi lại hai bước.

Chân Nguyệt nhướng mày, “Huynh sợ gì? Ta đâu có bảo thiến huynh. Ta nói là thiến heo, huynh là heo sao?”

Kiều Triều lại sợ hãi lùi thêm hai bước. Người phụ nữ thôn quê này… thật là đáng sợ!

Chân Nguyệt cau mày, “Đừng để ta phải mắng chửi nữa!”

Kiều Triều cảm thấy phía sau lưng lạnh toát. Đường đường là một hoàng đế như hắn, sao lại phải sợ một người phụ nữ thôn quê như vậy? Không đúng, hắn không phải sợ, chỉ là… Ân, xem như nể tình nàng đang mang thai.

Hắn nuốt nước miếng, “Biết rồi… nhưng một mình ta không làm được, hơn nữa ta cũng chưa từng làm việc này.”

Chân Nguyệt nghĩ, nếu con heo đó giãy giụa thì làm sao đây?

“Vậy đợi khi phụ thân và nhị thúc về, các ngươi cùng nhau làm.”

Kiều Triều đáp ứng, trong lòng bỗng nhiên mong đợi biểu cảm của những người kia khi nghe rằng phải thiến con heo.

"Đúng rồi, có lẽ cần chuẩn bị chút cồn, ngươi đi xem nhà nào có thì mua một ít về," Chân Nguyệt nói.

Kiều Triều đáp: "Ta sẽ đến nhà trưởng thôn hỏi thử."

"Ừm."

Kiều Triều nhanh chóng đi ra ngoài, hướng đến nhà trưởng thkon. Khi đến nơi, thấy Kim đại nương, thê tử của trưởng thôn đang ngồi dưới mái hiên nhặt rau, hắn gõ cửa. Kim đại nương nhìn thấy liền dừng tay, hỏi: "Là Kiều Đại à, có chuyện gì thế?"

Kiều Triều đáp: "Chào đại nương, ta muốn hỏi nhà mình có cồn không? Ta cần mua một ít."

Kim đại nương liền nói: "Không cần mua, ai bị thương à? Để ta đi lấy ngay."

Kiều Triều ngập ngừng: "Không ai bị thương cả, chỉ là… khụ, à, tay thê tử ta bị đứt một chút thôi." Chuyện thiến heo, hắn thực sự ngại nói ra.

Kim đại nương nhanh chóng vào nhà lấy ra lọ cồn, rồi nói: "Này, cầm lấy mà dùng. Ngươi nhớ bảo thê tử nghỉ ngơi nhiều, đừng để nàng làm việc quá sức hay tức giận."

Kiều Triều nhận lấy, chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn đại nương."

Kim đại nương cười đáp: "Ừ, về đi."

"Vâng."

Sau khi Kiều Triều rời đi, Kim đại nương trở lại chỗ ngồi, lẩm bẩm: "Hôm nay Kiều Đại nói chuyện nghe kỳ quặc vậy."

Khi về đến nhà, Kiều Triều bắt đầu vào chuồng heo, bắt lấy con heo con để kiểm tra. Chân Nguyệt cũng bước tới, chỉ vào một chỗ, "Chỗ này, lát nữa sát cồn vào, rồi nhanh chóng thực hiện, như vậy... như vậy... Hiểu chưa?"

Kiều Triều nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chân Nguyệt, nuốt khan một ngụm nước bọt: "Khụ, hiểu... hiểu rồi."

Chân Nguyệt tiếp lời: "Phải làm thật nhanh, như thế nó sẽ không cảm nhận được đau."

Kiều Triều ngập ngừng hỏi: "Không làm thì không được sao?"

Chân Nguyệt nghiêm giọng: "Không được! Ta không muốn ăn thịt heo vừa tanh vừa hôi như trước."

Kiều Triều thắc mắc: "Làm như vậy rồi thịt heo sẽ ngon hơn sao?" Sao hắn lại không biết điều này?

Chân Nguyệt đáp: "Thử xem thì sẽ biết. Dù sao cũng ngon hơn so với không làm, nhưng ta không thể nói rõ tại sao ta biết."

Kiều Triều thầm nghĩ: Vậy là nàng cũng không chắc thịt sẽ ngon hơn sao?

Khi trời đã chiều tà, mọi người trong Kiều gia trở về sau ngày làm việc. Chân Nguyệt cũng tỉnh dậy, ra ngoài ngồi trong sân.

Buổi tối, việc nấu ăn không còn vội vàng như trước, chỉ cần hâm nóng lại thức ăn trưa và xào thêm ít rau xanh.

Người làm việc đồng áng cũng đã về đến nhà.

Chân Nguyệt đứng ngoài bếp, nhắc nhở: "Hôm nay chúng ta ăn cơm sớm một chút, tranh thủ trời còn sáng, lát nữa còn việc cần làm."

Kiều Trần thị hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt đáp: "Việc nhỏ thôi, lát nữa cha và nhị thúc giúp một tay."

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Được."

Kiều Nhị cũng đáp: "Vâng, đại tẩu."

Buổi tối hôm đó, bữa cơm lại rất thịnh soạn. Ngoại trừ Chân Nguyệt và Kiều Triều, mọi người trong Kiều gia đều cảm thấy hai ngày này là những ngày hạnh phúc nhất, vì được ăn nhiều thịt như vậy.