Mã thị vội hỏi con trai: “Đúng rồi, con có bị bọn họ phát hiện không?”
Lâm Tiểu Hổ lắc đầu đáp: “Không... không đâu, con về nhà trước khi bọn họ về.”
Lâm Thạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ họ không biết Tiểu Hổ làm chuyện này, nếu không Chân thị đã chẳng im lặng như vậy.”
Mã thị nghe xong liền thấy cũng có lý, “Đúng thế, Chân thị mà im lặng à? Kỳ lạ thật. Chẳng lẽ mang thai nên tính tình thay đổi? Trước đây khi mang thai, nàng vẫn rất hung dữ mà.”
Lâm Thạch đáp: “Ai mà biết được thai phụ các nàng nghĩ gì? Có lẽ đây chỉ là giai đoạn thay đổi tính cách.”
“Cũng có thể.”
Ở Kiều gia, sau bữa sáng, mọi người xuống ruộng làm việc, chỉ có Kiều Triều ở lại nhà. Chân Nguyệt bảo Kiều Triều cùng ba đứa nhỏ giặt quần áo, rồi lo liệu lại vườn rau phía sau nhà. Trước đó, một phần vườn rau đã bị Lâm Tiểu Hổ phá hỏng, Chân Nguyệt yêu cầu Kiều Triều sửa sang lại để chuẩn bị trồng thêm cây cối.
Chân Nguyệt từng thử sử dụng dị năng mộc hệ của mình nhưng không hiểu sao, từ khi đến thế giới này, nàng cảm thấy dị năng không còn linh hoạt như trước. Dù nàng đã nghỉ ngơi nhiều ngày, nhưng khi nàng vừa thử truyền năng lượng vào một cây nhỏ thì đứa bé trong bụng liền đạp mạnh.
“Ngô...” Chân Nguyệt ôm bụng, rêи ɾỉ vì đau đớn, không dám tiếp tục dùng dị năng nữa. Cái thai này đúng là phiền phức!
Kiều Triều cảm nhận được sự bất thường, liền buông cái cuốc xuống và đi tới hỏi: “Có chuyện gì không?”
Chân Nguyệt cố gắng trấn tĩnh, xua tay: “Không có gì, ta đi nghỉ ngơi một chút.”
Kiều Triều vội vàng đỡ nàng vào phòng, đặt nàng ngồi lên mép giường, thấy nàng không sao mới quay lại tiếp tục công việc.
Trong khi Chân Nguyệt nghỉ ngơi, nàng vuốt bụng nghĩ rằng khi sinh con xong, nàng sẽ có thể tự do hành động và dùng dị năng mà không bị trở ngại.
Gần đến giờ trưa, Chân Nguyệt không thể tự mình nấu cơm, nên quyết định giao việc cho Kiều Triều. Ngày hôm qua, con gà đã được ướp sẵn, cộng thêm thỏ và một ít rau xanh cùng dưa muối.
Tiểu Hoa nhóm lửa, Chân Nguyệt ngồi bên cạnh chỉ đạo Kiều Triều, “Cho một ít dầu vào nồi, sau đó bỏ gà vào.”
Kiều Triều hỏi lại: “Dầu?”
Tiểu Hoa nhanh chóng chỉ vào lọ dầu, “Cữu cữu, ở đây.”
Kiều Triều mở lọ ra, thấy trong đó chỉ còn một ít mỡ heo, liền đổ nửa lọ vào nồi, “Như vậy đủ chưa?”
Tiểu Hoa lo lắng đáp: “Cữu cữu, nhiều quá rồi, chỉ cần một chút thôi.” Nàng liếc nhìn Chân Nguyệt, sợ rằng mợ cả sẽ mắng đại cữu cữu.
Chân Nguyệt cũng thích ăn nhiều dầu mỡ, nhưng hiện tại gia cảnh không cho phép, “Nửa lọ là được rồi.”
Tiểu Hoa định nói thêm nhưng thấy mợ cả đã lên tiếng, nên im lặng.
Khi Kiều Triều cho dầu vào nồi, nghe thấy tiếng xèo xèo và cảm nhận dầu bắn lên mu bàn tay, hắn giật mình lùi lại vài bước.
Chân Nguyệt giục: “Lùi cái gì? Nhanh cho gà vào nồi đi.”
Kiều Triều nuốt khan, nhanh chóng cầm miếng gà và ném vào nồi từ xa... Đúng vậy, ném vào... May mắn là miếng gà vẫn rơi vào trong nồi.
Chân Nguyệt lo lắng miếng gà sẽ rớt ra ngoài, nhưng may mắn không xảy ra điều đó. “Mau đảo gà đi!”
Kiều Triều luống cuống tay chân mà đảo gà, “Cứ đảo liên tục thế này sao?” Hắn quay đầu nhìn Chân Nguyệt, nhưng do tay hơi mạnh, một miếng gà bắn ra khỏi nồi.
Chân Nguyệt đỡ trán, “Đảo một lúc rồi để yên, miếng gà rớt ra rửa sạch rồi cho lại vào nồi.”
“À, ừ, ừ.” Kiều Triều hoàn toàn hoảng loạn, mồ hôi đầm đìa.
Chân Nguyệt tiếp tục chỉ đạo: “Bỏ thêm gừng vào nồi đi.” Vốn nàng định thêm rượu, nhưng gia đình này không có rượu, thứ đó quá quý giá.
Kiều Triều bối rối hỏi: “Gừng ở đâu?”