Chương 18: Trả Thù

---

Sau khi Lâm Tiểu Hổ gây rối xong, lòng hắn liền có chút lo lắng, tuy lúc làm thì rất hả hê, nhưng sau đó lại sợ bị phát hiện. Hắn cứ ở trong nhà, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Kiều gia xem có động tĩnh gì không.

Nhưng Kiều gia vẫn không có ai chạy ra, cũng không có ai đến tìm hắn. Lâm Tiểu Hổ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc họ không tìm ra người gây chuyện. Hừ! Đáng đời!

Lâm Tiểu Hổ yên tâm, tối đó ngủ rất ngon.

Bên Kiều gia, sau khi ăn uống no đủ, Chân Nguyệt đi bộ một lát trong sân rồi bảo Kiều Triều múc nước cho nàng rửa mặt.

Không lâu sau, cả nhà Kiều gia đều nghỉ ngơi. Khi nằm trên giường, Chân Nguyệt vỗ nhẹ vào tay Kiều Triều, nói: “Đêm khuya, huynh hãy đi gϊếŧ sạch mấy con vật mà nhà họ nuôi…”

Vừa nói xong, nàng chợt dừng lại, nhớ ra rằng người này có lẽ không làm nổi. Nếu không phải đang mang thai, thì chắc chắn nàng sẽ đi ngay đêm nay, nhưng giờ thì không thể. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nên nàng liền thay đổi lời nói: “Thôi, huynh chắc cũng làm không được.”

Rồi Chân Nguyệt khó nhọc xoay người, kéo chăn đắp ngang lưng rồi bắt đầu ngủ.

Kiều Triều nằm bên cạnh suy nghĩ:… Làm sao mà nàng biết ta không làm được?

Nghĩ đến việc hôm nay bị nàng mắng là heo, Kiều Triều cảm thấy không thể chấp nhận được, hắn nhất định phải chứng minh rằng mình không phải là heo!

Buổi tối, khi Chân Nguyệt đã ngủ say, Kiều Triều lặng lẽ rời giường, lấy một mảnh vải che mặt rồi lẻn ra ngoài.

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt còn chưa rời giường thì bị một tiếng kêu lớn đánh thức.

"Rốt cuộc kẻ nào thất đức như vậy! Đáng chết, đáng chết! Ta muốn chém hắn! Ôi trời ơi! Sao lại có thể như thế này! A a a!"

Đó là tiếng của Mã thị, dù nhà Lâm gia cách khá xa Kiều gia, Chân Nguyệt vẫn nghe rõ tiếng kêu ấy, đủ hiểu Mã thị đã la hét to thế nào.

Chân Nguyệt mở mắt ngồi dậy, thắc mắc không biết Lâm gia lại xảy ra chuyện gì. Nàng còn chưa kịp báo thù, mà Lâm gia đã gặp chuyện rồi sao?

Mã thị la hét ầm ĩ, khiến những người ở gần đó đều kéo đến xem. Chân Nguyệt đứng dậy bước ra ngoài, thấy mọi người trong Kiều gia đã dậy từ lâu. Kiều Trần thị và Tiền thị đang làm bữa sáng, còn Kiều Triều ngồi bên, tay cầm con dao đang gọt một cây gậy nhọn đầu.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị đang sửa lại chuồng gà bị phá hỏng hôm qua, tiện thể cũng dọn dẹp chuồng heo. Kiều Tam thì đi gánh nước, còn ba đứa trẻ thì ngồi góc sân chơi đá.

Nghe thấy tiếng Mã thị, Kiều Trần thị và Tiền thị cũng bước ra khỏi bếp. Tiền thị nhanh chân chạy ra ngoài, "Để ta xem chuyện gì đã xảy ra."

Tiền thị nhanh chóng tới nhà Lâm gia, thấy sân nhà đó đã đầy người đứng xem. Tiền thị chen vào, thấy Mã thị đang ngồi dưới đất khóc lóc, còn sân nhà thì lộn xộn.

Đàn gà của nhà Lâm gia đều bị chém cổ, máu tươi loang lổ khắp sân, đã khô và kết thành từng vệt.

"Nghe nói quần áo bị ném hết xuống hố phân. Mã thị lười quá, để quần áo ngoài trời không chịu thu vào."

"Ai làm vậy?"

"Ai mà biết được? Nghe nói là đêm qua có người làm, nhưng không ai biết rõ là ai. Làm sao mà có thể lẻn vào mà không ai hay biết chứ? Gà cũng chẳng kêu lên, chắc là quỷ báo thù vì làm nhiều chuyện xấu."

Trong thôn cũng có nhiều người không ưa gì Mã thị.

Tiền thị nghe vậy thì che miệng cười, "Đáng đời!" Nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà mình tối qua, Tiền thị đoán không chừng là người nhà mình làm. Nhưng rồi lại phủ nhận, nhà mình có ai làm được chuyện đó chứ?

Chỉ có đại tẩu nàng là có thể làm ra chuyện này, nhưng người ta đang mang thai, làm sao mà trèo tường được?

Bên kia, Mã thị nghe thấy Tiền thị nói "Đáng đời!" liền tức giận chỉ tay vào Tiền thị: "Có phải ngươi không? Chắc chắn là đại tẩu của ngươi làm! Ta sẽ báo với trưởng thôn, Kiều gia các ngươi không phải là người, gϊếŧ hết gà nhà ta!"

Ngón tay Mã thị suýt chọc vào mắt Tiền thị, Tiền thị liền gạt tay nàng ra, "Lại vu khống nữa! Ta nghĩ là nhà ngươi làm chuyện xấu nên bị báo ứng! Đại tẩu ta đang mang thai, sao có thể đến đây được? Chẳng lẽ nàng biết phép thuật? Nếu có phép, thì ta đã bảo nàng ném ngươi xuống hố phân trước!"

Những người đứng xem cũng thấy Mã thị nói thật vô lý, "Chân thị đang mang thai, sao có thể đến đây? Bụng bầu to thế làm sao mà trèo tường được?"