Chương 33: Có biến

Tô tam muội cười ôm Tô Tiểu Lộc ra khỏi chuồng gà, đi trong sân. Tô Tiểu Lộc liền nhìn vào trong phòng, giãy dụa, rầm rì hai tiếng. Tô tam muội nho nhỏ thở dài: "Tứ muội, ngươi vì cái gì thích vại nước như vậy a, được rồi chúng ta đây liền đi xem một lát nha."

Tô tam muội ôm Tô Tiểu Lộc đến bên vại nước ngồi xổm chơi. Nàng không chú ý tay Tô Tiểu Lộc đặt lên vại nước, mà có một dòng nước nho nhỏ chảy vào trong vại nước. Chơi một hồi, Tô tam muội lại ôm Tô Tiểu Lộc đi ra ngoài, Tô Tiểu Lộc sẽ không khóc nháo, ngáp một cái muốn ngủ. Tô tam muội ôm nàng vào trong phòng đặt lên giường, nhẹ nhàng vỗ Tô Tiểu Lộc. Tô Tiểu Lộc rất nhanh đi ngủ. Tô tam muội đắp chăn cho Tô Tiểu Lộc mới lặng lẽ ra cửa, nàng muốn đi bắt sâu thưởng cho gà mái trong nhà, trứng gà vừa lớn còn ấp ra nhiều gà con như vậy.

Lúc đi ngang qua chuồng gà Tô tam muội nói với Triệu thị: "Nương, Tứ muội ngủ rồi, ta đi tìm chút sâu cho gà ăn."

Triệu thị gật đầu, nàng nói: "Đi đi, nương đem những vỏ trứng gà này rửa sạch một chút." Mười sáu con gà con tất cả đều nở chật ních ổ gà, líu lo kêu, gà mái sốt ruột cũng ở trên mặt đất "ùng ục" kêu. Triệu thị chỉ dùng tay nâng một con gà con đặt xuống đất, nhìn từng con gà con chạy đến dưới cánh gà mái, Triệu thị bưng ổ gà xuống phía dưới, vỏ trứng bên trong đều bị dọn dẹp ra.

Triệu thị cúi đầu lẩm bẩm với gà mái: "Nhất định phải che chở cho đám con của ngươi thật tốt a." Triệu thị rắc vỏ trứng vào trong ruộng rau, lại đi cách đó không xa cắt cỏ cho thỏ nuôi trong nhà. Người một nhà mỗi người một việc, đều bận rộn đến quên cả trời đất. Để cho Triệu thị cao hứng nhất, là Tô Tam Lang mỗi lần vào núi, trở về đều có thu hoạch. Một số con bị thương chết trong bẫy rập, Triệu thị đều lột da ướp muối treo lên bếp hun thành thịt khô. Da lông thì giặt sạch phơi khô, đến lúc đó làm giày cho bọn nhỏ. Đến tháng mười một, dựa vào món ăn dân dã trong núi, trong nhà đã tích góp được hai mươi lăm lượng bạc, phu thê thương lượng chờ hai mươi tháng chạp sẽ cùng nhau vào thành khám bệnh cho hai đứa nhỏ. Chỉ là Triệu thị không biết chính là kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa.

Người một nhà Tô Tam Lang cuộc sống dần dần khá giả, không có khả năng giấu diếm được người trong thôn, dần dần mọi người đều biết Tô Tam Lang vào núi săn thú cũng không đi tay không. Trong khi cả làng đều nói Tô Tam Lang may mắn, không biết kiếm được bao nhiêu tiền. Vì chuyện này mà Vương thị bị bệnh, sở dĩ Vương thị bị bệnh là do bà thường xuyên trong sân chửi mắng Tô Tam Lang, Tô Tam Lang không bị ảnh hưởng gì nhưng bà ta vì chuyện này mà buồn chán, miệng sùi bọt mép, điều này đã khiến bà ta đau khổ rất nhiều, khi biết gia đình Tô Tam Lang sống không tệ, sắc mặt Tô lão gia tử cũng âm trầm.

Mà bởi vì một nhà Tô Tam Lang dọn đi, Tô Đại Lãng cùng Tô Nhị Lang vất vả mệt nhọc hơn một nửa cũng không dễ chịu, Lý thị cùng Chu thị lại càng không cần phải nói, bọn họ từng tưởng tượng sau khi đá một nhà tam phòng ra ngoài cuộc sống tốt hơn một chút ngược lại càng khổ càng mệt mỏi. Vương thị vừa nằm, Lý thị cùng Chu thị càng khổ sở. Vương thị tuy rằng nằm xuống, nhưng miệng nàng vẫn không có ngậm lại bắt được ai liền mắng người đó, cho dù là nhìn đại phu uống thuốc, cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì. Tô lão gia trực tiếp không vào cửa.

Hôm nay Lý thị mới bưng cơm đi vào hầu hạ Vương thị, một giây sau đã nghe Vương thị tức giận mắng: "Ai bảo ngươi nấu cháo nóng như vậy, có phải muốn làm bỏng chết ta không?"

Lý thị nghẹn một bụng tức giận, cũng không biết lá gan từ đâu tới, liền nổi giận: "Ta biết nương ghét bỏ ta nấu không ngon, dù sao nương hơn mười năm nay đều là tam đệ muội hầu hạ tới, ta nữa đường đảm nhiệm làm sao có thể biết được sở thích của ngài a."

Lần này chính là đâm vào tim Vương thị, lập tức cầm lấy gậy gỗ bên gối đầu đánh Lý thị: "Ngươi là đồ thối nát, miệng thối ngươi nôn ra phân gì......"

Lý thị cũng không phải Triệu thị, lập tức chạy ra ngoài. Lý thị đánh lại đánh không được, tức giận bộ mặt dữ tợn vô cùng, dùng gậy gỗ gõ mép giường: "Cái kia đáng gϊếŧ ngàn đao, chính là từ nhỏ khắc Tô gia ta, đồ không có lương tâm..."

Lý thị chạy đến liền trực tiếp nói với Tô lão gia tử: "Cha, bệnh của nương đều là do một nhà tam đệ cùng tam đệ muội gây ra, dù sao hiện tại một nhà tam đệ cũng không ăn không ngồi rồi, nếu không vẫn là để cho bọn họ trở về đi, thấy trời lạnh sẽ có tuyết rơi, Sùng ca nhi cùng Hoa ca nhi có thể không tốt."

Tội ác này thật không phải người bình thường có thể chịu được, cũng chỉ có tam đệ muội có thể chịu được. Huống chi hiện tại Triệu thị cũng đã ở cữ xong, lại có thể làm việc, nàng về sau lại không thể sinh, trở về cũng không phải chuyện xấu. Có nàng ở đây, tất cả lửa giận của Vương thị đều ở trên người nàng.

Lý thị nhìn thoáng qua Chu thị nói: "Nhị đệ muội, nói đến tứ muội nhà tam đệ ra đời, ngươi còn chưa nhìn qua, ngươi hẳn là cũng muốn nhìn tiểu chất nữ đi."

Chu thị trong nháy mắt lĩnh hội ý tứ của Lý thị. Lập tức cũng cười nói với Tô lão gia tử: "Cha, đại tẩu nói không sai, chúng ta nói như thế nào cũng là người một nhà, đánh gãy xương cốt liền gân, tam đệ đi ra ngoài lần này nếm phải đau khổ như vậy là đủ rồi, vẫn là để cho bọn họ trở về nhà đi, Sùng ca nhi cùng Hoa ca nhi tuy rằng đầu óc không linh hoạt, nhưng rốt cuộc là con cháu Tô gia, cũng không thể đi ra bên ngoài đâu." Chu thị một phen nói cũng nói rất hay, nàng ta giống như Lý thị. Nghĩ Triệu thị trở về đều là vì tốt cho bản thân các nàng. Mà Tô lão gia tử, mấy ngày nay nghe người trong thôn nói những lời kia, trong lòng làm sao không xúc động chứ. Trước kia bọn họ cũng không có cảm giác, thiếu tam phòng một nhà mất đi bao nhiêu sức lao động, thu hoạch vụ thu này bận rộn tối ngày lập tức liền biết thiếu tam phòng là thiệt thòi mà không phải lời.

Với khuôn mặt xúc động của Lý thị cùng Chu thị, Tô lão gia tử sắc mặt âm trầm cũng hòa hoãn một ít, nhìn về phía Tô Đại Lang cùng Tô Nhị Lang hỏi: "Lão đại lão nhị các ngươi nghĩ như thế nào để lão tam trở về, các ngươi cũng nguyện ý sao?"

Tô Đại Lang nói: "Cha, dù sao cũng huyeenhj đệ ruột thịt, Sùng ca nhi và Hoa ca nhi cũng là cháu chúng con, trời cũng lạnh vẫn là để cho bọn họ trở về đi."

Tô Nhị Lang cũng nói: "Đúng vậy cha, chúng ta đều là người một nhà, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, vẫn là để cho bọn họ đều trở về đi."

Tô Tam Lang chịu khó và lao động thì không nói, cho dù Sùng ca nhi và Hoa ca nhi, sức lao động cũng mạnh hơn con trai bọn họ, Sùng ca nhi và Hoa ca nhi đầu óc ngốc nghếch. Họ muốn làm gì thì làm, nhưng con cái họ thì khác. Mệt mỏi sẽ nổi giận không làm việc, sẽ tranh luận sẽ không nghe lời, năng lực làm việc còn không mạnh bằng Sùng ca nhi Hoa ca nhi, trong nhà này không có tam phòng thật đúng là không được, không có tam phòng tất cả mọi người sắp mệt chết, vẫn là để cho bọn họ trở về đi.

Tô lão gia tử cũng thản nhiên gật đầu: "Các ngươi nói đều có đạo lý, vậy như vậy đi, Lý thị cùng Chu thị đi nói một chuyến, nói để Tam Lang trở về nhận lỗi, ta liền cho phép bọn họ vào nhà, người một nhà sống qua ngày hết thảy như cũ."

"Được, vậy ta cùng nhị đệ muội đi một chuyến." Lý thị lập tức đáp ứng, sau đó liền kéo Chu thị cùng ra cửa.