Chương 17: Mua Bán

Trong bát này có một con chim bồ câu, hốc mắt Triệu thị không khỏi cay cay bà luôn rất thích khóc. Thương tâm khổ sở đều thích khóc, vui mừng cũng thích khóc. Tô Tam muội ở phòng ngoài lên tiếng: "Nương, con có thịt ăn, con không vào."

Tô Tam Lang mỉm cười nói: "Mau ăn đi, khuê nữ đau lòng nàng, ngày mai ta sẽ đi chuẩn bị cạm bẫy một lần nữa, sau này mỗi lần bắt được nhà chúng ta liền ăn một chút."

Triệu thị nhìn Tô Tam Lang nhỏ giọng nói: "Cha đứa nhỏ, vậy chàng cũng ăn."

Triệu thị gắp một miếng thịt chim bồ câu đút về phía Tô Tam Lang, nhìn Tô Tam Lang lui về phía sau. Bà nói: "Cha đứa nhỏ nếu chàng không ăn ta đây cũng không ăn."

Triệu thị biết Tô Tam Lang đem thịt đều cho nàng và hài tử, chính ông chỉ sợ là canh cũng luyến tiếc uống một ngụm. Mà sao bà nỡ chứ, bọn họ là người một nhà mà. Nhìn Triệu thị kiên định như vậy, Tô Tam Lang không có biện pháp đành phải ăn miếng thịt kia. Thịt bồ câu thật sự rất thơm, hầm lâu xương cốt đều mềm. Ăn cơm tối xong, người một nhà rửa mặt xong thì đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tam Lang đã dậy nấu cơm ông gọi Tô Tam Muội dậy hỗ trợ. Đợi đến khi làm xong, Tô tam muội lại trở về ngủ. Tô Tam Lang vào nhà, Triệu thị tỉnh biết ông muốn ra cửa, dịu dàng dặn dò: "Cha đứa nhỏ, bán đồ ta cũng không hiểu, nhưng trước kia ta nghe đại tẩu cùng nhị tẩu nói qua, mua bán cần hàng so với tam gia gì gì đó, chàng đi mấy chỗ thử xem." Sắp bắt đầu mùa đông thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, Triệu thị chỉ ngóng trông có thể bán nhiều bạc một chút.

Trong lòng Tô Tam Lang cũng có chút thấp thỏm nhưng ông cười nói với Triệu thị: "Nương đứa nhỏ nàng yên tâm đi, ta biết, ta đi ngay đây nàng ở nhà có chuyện gì thì gọi Tam muội và Sùng ca nhi Hoa ca nhi, bọn họ đều nghe lời." Triệu thị gật đầu.

Tô Tam Lang không muốn để cho Triệu thị quá nhiều lo lắng, cho nên cũng không trì hoãn đem vật sống để xuống, hơn mười cân mao hạt dẻ để phía trên lưng liền ra cửa. Triệu thị nhìn Tô Tam Lang ra cửa nhẹ nhàng thở dài, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện ông trời chiếu cố nhà bọn họ. Tô Tiểu Lộc ngáp một cái ở trong lòng yên lặng nói: Gửi vận may cho cha. Lúc Tô Tam Lang đeo gùi ra khỏi thôn trời tờ mờ sáng người trong thôn còn chưa dậy, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua nhà cũ, trong mắt có rất nhiều cảm xúc.

Nhưng chỉ là liếc mắt một cái ông liền kiên định đi về phía trước cách thôn nhất tên là trấn Dương Giao, lần này Tô Tam Lang định bán thú rừng và hạt dẻ rừng ở trấn Dương Giao. Phải mất một giờ để đi bộ từ thôn đến thị trấn, Tô Tam Lang không biết cho đến khi vào thị trấn thì ông phải giao một văn tiền để vào. Ai không có tiền thì trả bằng hàng hóa hoặc là ký sổ, bên ngoài Dương Giác trấn có một con sông lớn vào trấn ra trấn chỉ có một con đường này, mà muốn chạy trốn lộ phí thì phải trèo đèo lội suối. khắp nơi núi rừng hiểm trở gặp phải trùng độc, rắn rết, nếu bị cắn là mất mạng nên quan lại binh lính canh giữ thành không lo lắng ai trốn lộ phí.

Đến Tô Tam Lang, Tô Tam Lang học khẩu khí của những người khác nói: "Quan gia, ta từ nông thôn đến để bán một số hàng hoang dã trong núi, bây giờ ta không có bạc, có thể nhớ kỹ trước hay không? Chờ ta bán những thứ này lúc đi ra ta liền bổ sung." Quan binh thủ thành là một người trung niên, nhìn Tô Tam Lang một chút cũng không có khó xử bình thản hỏi: "Ngươi muốn bán cái gì?"

Tô Tam Lang thành thật trả lời: "Hạt dẻ rừng hoang dã, và hai con gà rừng."

"Được rồi, ở chỗ này ấn dấu tay liền đi vào đi." Quan binh cầm tờ giấy đến trước mặt Tô Tam Lang, Tô Tam Lang nghe theo ấn dấu tay, lưng liền đeo gùi vào thành. Trong thành đường chia làm mấy ngã, ven đường người bán hàng rong đối với người qua đường thét to “đến ăn mì lạc, thơm ngào ngạt bánh bao thịt lớn”.

Tô Tam Lang đeo gùi nhìn trái nhìn phải, ông cũng không có tiến lên hỏi thăm mà quyết định đi phía trước một chút. Một vòng xuống dưới, trong lòng ông đại khái có tính toán. Giống như ông từ nông thôn đến bán đồ cũng không ít, mà bọn họ đều tụ tập ở một con đường, dọc đường có thể nhìn thấy gà rừng thỏ rừng và quả dại. Có không ít phụ nhân ăn mặc sang trọng tay xách giỏ đi ngang qua thấy hợp ý sẽ hỏi giá cả. Tô Tam Lang quan sát một vòng, đám thợ săn đối gà rừng thỏ rừng giá cả phần lớn là hai mươi văn một cân, mọi người giá cả đều kém không nhiều lắm, Tô Tam Lang trong lòng cũng tính toán. Ông lấy hạt dẻ rừng ra, vắt gà rừng thỏ rừng ra, chuẩn bị ngồi ngay tại chỗ chờ người hỏi.

Lúc này xa xa có một người chạy chậm tới, Tô Tam Lang cũng không nhận ra nhưng mọi người bên cạnh ông đều đã mang theo thỏ rừng gà rừng đứng lên nhao nhao cười mở miệng nói: "Tôn quản gia, nhìn con gà rừng này của ta xem, sáng nay mới bắt được, da cũng chưa rách đâu."“Tôn quản gia, ngài nhìn con thỏ hoang này của ta xem, rất mập mạp, lông này cũng tốt lắm.” Mọi người đều vây quanh Tôn quản gia, mang theo con mồi của mình mang theo nụ cười. Còn có người giới thiệu quả dại tiến lên đưa cho Tôn quản gia một quả đào, nịnh nọt nói: "Tôn quản gia ngài nếm thử, đào dại trong núi ngọt lắm." Tôn quản gia lấy tay bịt mũi vẫy vẫy, ánh mắt quét qua nói: "Tránh ra một chút làm bẩn quần áo của ta, phải bồi thường."

Mọi người đồng loạt lui một bước nhưng vẫn hy vọng nhìn Tôn quản gia. Tô Tam Lang cũng phục hồi tinh thần lại, đây là quản gia của một nhà giàu đi ra mua bây giờ ông chen vào không được đành phải khô khốc đứng lên. Tôn quản gia cũng không có chọn đồ của ai mà là đi về phía trước, người vây quanh ông ấy không thể không tránh ra một con đường. Họ vừa tránh ra, Tôn quản gia nhìn con thỏ rừng mà Tô Tam Lang đặt trên đất không chút do dự nheo mắt lại tiến lên nói: "Những thứ này ta đều muốn, cõng đi theo ta ."

Trong lòng Tô Tam Lang trào ra vui sướиɠ ông khẩn trương lắp bắp bán hạt dẻ rừng cho quản gia Tôn: "Tôn, Tôn quản gia, hạt dẻ rừng dại này của ta cũng rất tươi mới, phơi khô vừa phải ăn rất ngọt."

Nói xong Tô Tam Lang liền kéo bao tải bên cạnh ra để Tôn quản gia có thể nhìn thấy hạt dẻ rừng bên trong. Tôn quản gia nhìn qua nói: "Cũng không tệ là một vật hiếm lạ cũng mang theo đi, cho tiểu chủ tử nếm thử cũng không tệ." Mua của Tô Tam Lang, những người khác Tôn quản gia sẽ không nhìn nhiều nữa, nói một tiếng liền xoay người trở về. Tô Tam Lang cao hứng một lần nữa cõng lên đuổi theo, dù bị mọi người dùng ánh mắt ghen tị nhìn, ông cũng không ngại, ông đương nhiên hiểu được sự xuất hiện của ông ảnh hưởng đến vận may những người khác.

Nhưng đây chỉ là một khúc nhạc đệm, quản gia Tôn rời đi rất nhanh liền có người khác tới hỏi. Những người không bán được con mồi cũng không thèm ghen tị Tô Tam Lang, lập tức thay khuôn mặt tươi cười đem con mồi của mình đưa lên phía trước...... Mà Tô Tam Lang theo Tôn quản gia rời xa đường xá sầm uất đến cửa sau một tòa phủ lớn nhìn tòa phủ được làm bằng gạch xanh ngói xanh, trong lòng Tô Tam Lang thở dài theo Tôn quản gia vào cửa, sau đó Tôn quản gia liền nói: “Ta thấy ngươi lạ mặt là lần đầu tiên tới trấn trên.”