Chương 30

Nếu không có đủ nước, cuối cùng dù lúa không chết khô thì sản lượng cũng sẽ giảm mạnh.

Bọn họ cũng không phải là sống dựa vào lương thực kiếm tiền, mà lương thực lại chính là mạng sống của họ!

Thôn Vĩnh Hà không thiếu nước, gần đó có con sông, nghe nói đây là một nhánh của một con sông lớn chia ra.

Nhờ có con sông này, dân làng trong thôn không phải lo lúa mạch khô héo vì thiếu nước, nhưng khi lúa đang cần nước, trời không mưa, thì phải dùng sức người để bù lại.

Những ngày này, dân thôn Vĩnh Hà thi nhau gánh nước từ sông về tưới đồng, sông không xa lắm nhưng cũng đủ khiến người ta mệt mỏi.

Một mẫu đất to bằng khoảng một rưỡi sân bóng rổ, dùng nhân công thô sơ gánh nước về tưới, quả thật là có thể khiến người ta mệt đến chết.

Cái đòn gánh mỏng manh trên vai, đè nặng trĩu hai thùng nước, đi lại nhiều lần thì có thể làm rách cả da vai.

Đi vài lần, mồ hôi liền chảy ròng ròng, cả người ướt đẫm, mặt thì cũng đen sạm và đỏ ửng lên vì nắng.

Khó chịu hơn là mồ hôi thấm vào miệng vết thương trên vai, gây đau nhói liên tục, mỗi bước đi là một sự tra tấn.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, các ngôi làng xung quanh đều rêи ɾỉ thảm thiết.

"Đau quá, đừng nâng tay tôi lên."

"Từ từ thôi, đau quá."

Cố Đại Căn cũng không tránh khỏi.

Về đến nhà cởϊ áσ ra, trên vai là một mảng đỏ ửng và trầy xước.

Cố Chương chỉ cần nhìn một lần đã thấy đau lòng.

Anh còn chạy ra bờ sông xem thử, có lẽ để an toàn, thôn Vĩnh Hà và các làng lân cận đều được xây dựng trên vị trí cao hơn, không thể đào kênh dẫn nước về.

Mấy ngày nay, anh đã lấy ra đậu xanh đã thu hoạch từ mùa thu năm ngoái, rồi đổi thêm ít mía để nấu cùng.

Nấu xong, anh đem mía đã nấu cho vào chuồng heo.

Chú heo trong chuồng cúi xuống, hít hít một cái rồi phấn khích kêu “Ụt ụt” vài tiếng, vài miếng đã nhai hết sạch.

Nồi chè đậu xanh nấu với cách như vậy, cũng cho ra hương vị chẳng thua kém gì chè nấu với đường phèn.

Ít nhất là Cố Chương thấy rất hài lòng, ngọt ngào, vừa giải nhiệt vừa bổ sung đường, một hơi anh có thể uống vài bát liền.

Mỗi chiều, đợi lúc hoàng hôn buông xuống, khi Cố Đại Căn và ông Cố về nhà, họ đều trông chờ món chè đậu xanh mát lạnh này.

"Ừm ực ừm ực~"

Cố Đại Căn cầm bát uống cạn một hơi, ngay cả một giọt cuối cùng cũng không buông tha, không bỏ sót một giọt nào, uống liền mấy bát mới thấy dễ chịu hơn.

Ông Cố thì đỡ hơn, ông chỉ tưới nước trên đồng, việc gánh nước là do Cố Đại Căn làm, nhưng ông cũng mệt không kém.

Nhìn lên bầu trời ít mây, ông Cố không kìm được tiếng thở dài, lo lắng nói: "Ông trời thật là trêu ngươi, sao chẳng có chút mưa nào."

Ngoài miệng Cố Đại Căn không kêu đau kêu mệt, nhưng cũng lo lắng: “Trước đây vài ngày nhìn lúa trên ruộng thấy rất khỏe mạnh, con vẫn cứ nghĩ năm nay sẽ được mùa."

Anh ấy khẽ cử động vai một chút, cơn đau nhức lập tức dâng lên như sóng biển, khiến mặt anh ấy biến sắc, anh ấy thực sự không biết mình có thể trụ đến cuối cùng hay không.

Đang lo lắng, bên tai anh ấy bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Con nghĩ ra cách rồi, có thể để nước tự chảy vào ruộng nhà mình."