Chương 2.1: Hệ thống

Tiếng thán phục trong phòng khám liên tiếp vang lên, nối thành một mảnh.

"Thầy lang Tiết cũng lợi hại quá rồi, một chén thuốc đã cướp lại được đứa bé từ chỗ Lão Diêm Vương!"

"Không hổ là thầy lang lợi hại nhất huyện thành chúng ta, theo tôi thấy, không kém những thầy lang ở phủ thành kia."

Cố Chương bị tiếng người náo nhiệt kéo trở về.

Vừa rồi có thể là ảo giác chăng?

Hệ thống gì đó, ước mơ gì đó, có thể sống từ mạt thế đến thế giới tốt đẹp này, còn có người nhà yêu thương.

Anh cảm giác như là đang nằm mơ!

【 Đinh —— Lộ trình phát triển hợp lý đã được tạo thành: Thiếu niên, dũng cảm bước lên con đường khoa cử đi! 】

【 Hệ thống Viên Mộng hết lòng phục vụ ngài, dưới đây là nhiệm vụ đầu tiên: Đọc thuộc lòng Thiên Tự Văn, có chấp nhận hay không? 】

Cố Chương:?

Thật sự không phải là ảo giác.

Là hệ thống viên mộng gì đó.

Nhưng mà hình như hệ thống này có chút không đáng tin cậy, chẳng lẽ giấc mộng của anh không phải là ăn mỹ thực khắp thế gian, ngắm cảnh đẹp khắp thế gian, hưởng thụ thế giới tốt đẹp này sao?

Ngoài giáo dục cơ bản tận thế, còn sưu tập các loại tiểu thuyết giải trí, anh rất ít khi chủ động đọc sách, cũng không có ước mộng ở phương diện này.

Anh vốn có hơi yếu ớt, lúc này đầu cũng có chút choáng váng.

Ngay lập tức chọn "Không"

Hệ thống:

Hệ thống vừa mới lên chức đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

Dựa theo kinh nghiệm của các tiền bối đi trước, hầu như ở thế giới nào, tất cả người đều rất hoan nghênh hệ thống của bọn chúng mới đúng.

Cho dù không hưng phấn đến nhảy dựng lên, thì ít nhất cũng phải nóng lòng muốn thử.

Nó nghĩ, nhất định là Cố Chương còn chưa nhận ra hệ thống của nó lợi hại như thế nào!

Hệ thống tràn đầy tự tin mở giao diện đổi thưởng ra, phía trên đều là vật phẩm có thể trao đổi, mặc dù đều là màu xám, nhưng cũng rất đa dạng và hoành tráng, vô cùng đồ sộ.

【 Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận điểm, điểm có thể đổi thưởng nhé ~ 】

Cố Chương nhìn giao diện trước mặt mình, nghe giọng điệu kiêu ngạo có chút tự hào bên tai, có cảm giác như đang nhìn một học sinh tiểu học khoe giấy khen "Học sinh ba tốt" của mình.

Còn phải giơ giấy khen lên cao, vẻ mặt đắc ý, cái cằm vểnh lên thật cao: "Mau nhìn mau nhìn, tớ rất lợi hại đấy ~ "

Anh nhìn lướt qua giao diện trước mắt, đủ loại hạt giống thực vật, phân bón, thực vật, thổ nhưỡng, vi khuẩn, kỹ thuật trồng trọt......

Nếu như để cho anh đặt tên cho giao diện đổi thưởng này, thì chắc canh là—Bách khoa toàn thư về thực vật, đưa bạn chinh phục thiên nhiên.

Nếu như ở mạt thế, hẳn là anh sẽ cảm thấy hứng thú.

Nhưng bây giờ...

Thế giới tốt đẹp như vậy, anh đến để tận hưởng, không phải để làm ruộng! Ở mạt thế hơn hai mươi năm, trồng ruộng mười mấy năm còn chưa đủ sao?

Giấc mơ của anh, anh tự mình thực hiện, muốn làm ruộng, bản thân anh cũng có kiến thức vượt thời đại này, cần gì dựa vào cái hệ thống trông có vẻ không đáng tin này?

Không sai, không đáng tin cậy.

—— Giao diện đổi thưởng toàn là thứ liên quan đến thực vật, nhưng nhiệm vụ lại là đọc sách khoa cử, còn gọi mình là hệ thống Viên Mộng?

Hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến "ước mơ" của anh.

Không phải là hệ thống lừa đảo kiểu mới gì đó chứ? Lúc buồn chán, cũng không phải chưa từng đọc loại tiểu thuyết có hệ thống lòng dạ hiểm độc cắn ngược lại ký chủ kia.

Cố Chương thử mấy lần, cuối cùng cũng cưỡng ép tắt thứ này đi.

Hệ thống:

Sao nó lại bị nhốt trong phòng tối?!

Hệ thống gấp đến độ đi vòng quanh, làm sao lại thế này?

Chẳng lẽ phần thưởng có thể đổi không thích sao? Không thể nào, đây rõ ràng là thứ ràng buộc sâu nhất trong ý thức của ký chủ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nó khó khăn lắm mới tìm được chủ nhân có linh hồn kiên cố, công đức tràn đầy.

Nếu như nhiệm vụ đầu tiên thất bại, tiến độ còn là 0, liệu có bị tiêu hủy không?

Nghĩ tới đây, hệ thống suýt chút nữa khóc lên.

***

Cố Chương không để ý tới hệ thống.

Anh mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn cảnh náo nhiệt trong phòng khám, chuyện này vui hơn nhiều so với việc đối phó với hệ thống lừa đảo không đáng tin kia.

Thầy lang Tiết mang theo ba phần hài lòng, bảy phần tự tin, vuốt râu với dáng vẻ đầy tự đắc: "May mắn lúc đưa tới kịp, cũng may là gặp được tôi, giờ phút này đã không còn nguy hiểm."

Đôi vợ chồng Cố Đại Căn và Thu Nương rốt cuộc cũng yên tâm.

Sau khi Thầy lang Tiết mở miệng, không khí trong phòng khám đã đạt tới đỉnh điểm.

Thầy lang Tiết hiểu rõ, trải qua chuyện này, danh tiếng của ông ở huyện thành chắc canh sẽ tăng cao, chắc chắn việc làm ăn của phòng khám cũng sẽ nâng cao một bước, lập tức hào phóng giảm không ít tiền thuốc.

Thu Nương nhớ đến tiền chữa bệnh trước đó, hiểu Thầy lang Tiết đã giảm bớt tiền khám, lại nhìn tình huống xung quanh, lập tức hiểu rõ Thầy lang Tiết muốn nổi danh.

Chị ta vội vàng phối hợp nói: "Thầy lang Tiết y thuật cao minh, thuốc kê ra cũng rẻ, tâm địa lại tốt. Nhờ có ngài, Tiểu Thạch Đầu nhà tôi mới có thể đoạt từ tay Lão Diêm Vương một cái mạng về!"

Trong lòng Thu Nương đúng là cũng rất cảm ơn, ngữ khí khẩn thiết không mang nửa phần giả dối.

Lời này vừa dứt, ngay lập tức những điểm quan trọng "y thuật cao minh" "Thuốc rẻ" "tâm địa lại tốt" được nhấn mạnh.

Lập tức thu được sự hưởng ứng của một đám thím thích góp vui phụ họa.

"Đúng vậy đúng vậy, thuốc Thầy lang Tiết kê cho tôi cũng không đắt!"

"Thuốc của tôi cũng vậy..."

Thầy lang Tiết vui mừng trong lòng.

Thậm chí ngay cả khi Thu Nương nói muốn mua chăn nệm đã trải trên giường, cũng hào phóng đáp ứng.

Thu Nương nói với Cố Đại Căn: "Anh quấn Tiểu Thạch Đầu lại cho cẩn thận, rồi ôm lên xe trước, em làm chút việc rồi ra ngay."

"Được." Cố Đại Căn đồng ý, dùng đệm quấn chặt cậu con trai lại, không chừa ra một khe hở nào.

Cố Chương thấy Thu Nương đi vào trong phòng khám, thì biết ngay là cô đi mua thuốc.

Cố Đại Căn sức lực lớn, cánh tay cũng dài, trực tiếp ôm lấy Cố Chương đã được quấn kín lên, "Chúng ta ngồi xe bò của bác trưởng làng về nhà nào."

Lúc Cố Chương phục hồi tinh thần, mới phát hiện bản thân anh đã bị bọc thành bánh chưng!

Quấn kín kẽ cẩn thận, không một khe hở, dùng chăn quấn chặt như gói bánh trưng.

Tay chân ở bên trong, hoàn toàn không thể cựa quậy.