Chương 14

Hổ Đầu tức giận đến suýt chút nữa xé nát quả cầu lông gà mình vừa làm xong ra.

Cậu cúi xuống nhìn quả cầu lông gà của mình, vẻ mặt vô cùng phân vân, rối rắm, đang suy nghĩ có nên chịu nhục tiếp cận tiểu Thạch Đầu, đợi học được cách làm quả cầu lông gà mà không bị đá vỡ, sau đó cho Tiểu Thạch Đầu biết, ai mới là đại ca của thôn Vĩnh Hà hay không!

Hổ Đầu đang phân vân.

"Thầy Triệu đến rồi!"

Tiếng này hiệu quả hơn bất cứ thứ gì, lớp học vừa ồn ào lập tức im ắng, người nào người nấy nhanh chóng về chỗ ngồi của mình, ngồi yên lặng ngoan ngoãn.

Khuôn mặt thầy Triệu nghiêm nghị, nhìn qua trông rất khó gần.

Cũng nhờ vào khí thế này, mà thầy đã áp chế được một đám trẻ nghịch ngợm trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn.

Đợi đến khi thầy cầm thước kẻ, bắt đầu kiểm tra bài, mấy đứa trẻ vừa rồi còn vui vẻ, gào thét giờ lại không dám thở mạnh.

Cố Chương cúi đầu, giấu nụ cười trong mắt đi.

Thầy Triệu quả nhiên giống như trong ký ức, ba chiêu đã áp chế được đám trẻ nghịch ngợm.

Thầy chỉ vào Hổ Đầu ở hàng đầu: "Hổ Đầu, bắt đầu từ em nhé."

Thầy Triệu kiểm tra bài, mỗi người một bài thơ khác nhau, mới nhập học thì kiểm tra "Bách Gia Tính", học lâu hơn thì kiểm tra "Tam Tự Kinh", học xong hết Tam Tự Kinh thì rút thăm kiểm tra ngẫu nhiên.

Nếu không đạt yêu cầu, sẽ bị thước kẻ đánh vào lòng bàn tay.

Dựa vào ba chiêu này, học sinh của thầy nhiều hơn học sinh của các thầy tú tài trong thôn bên cạnh, vì trẻ con nhớ được bài, lâi dần cũng có hiệu quả, sau khi người nọ truyền người kia, phụ huynh đều muốn gửi con đến đây.

Dù sao mục tiêu cũng không phải để thi cử, chỉ cần trẻ nhỏ không phải kiểu có mắt như mù, biết vài chữ, viết được tên mình là đủ.

Hổ Đầu vừa tức giận đến mức lửa bốc lêи đỉиɦ đầu, giờ đây đối mặt với sự uy nghiêm của thầy Triệu, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút không theo suy nghĩ của mình.

Là cháu của trưởng thôn, cùng với Cố Chương, cậu là học sinh có thời gian học ở trường làng lâu nhất.

Bây giờ cậu bị yêu cầu đọc thuộc “Thiên Tự Văn”, bắt đầu từ giữa đoạn.

“Hóa bị cỏ cây, lại cập muôn phương, cái này thân phát… cái này thân phát…”

Câu đầu tiên được thầy Triệu gợi ý, Hổ Đầu còn lặp lại trôi chảy, nhưng đến câu thứ hai thì bị kẹt.

“Cái này thân phát.” Hổ Đầu càng đọc càng sốt ruột, càng không thể nhớ ra phía sau là gì.

Rõ ràng là cậu đã học thuộc rồi mà!

Đều tại cái thằng nhóc thối Thạch Đầu kia!

Cậu giận dữ nhìn chằm chằm vào Cố Chương.

Cố Chương ngồi ngay vị trí bên cạnh cậu.

Nhận ra được ánh mắt tức giận như dao muốn đâm người của cậu, Cố Chương vui vẻ không kìm được, con hổ nhỏ dễ bị trêu tức vậy sao?

Nếu bây giờ anh vuốt ve nó, sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

Thế là, đối mặt với ánh mắt giận dữ đó, Cố Chương cười chớp chớp mắt với Hổ Đầu, sau đó khoa tay múa chân khoa tay múa chân làm ký hiệu số bốn, rồi bàn tay lại căng ra, khoa tay múa chân làm thủ thế số năm.

Hổ Đầu được nhắc nhở, lập tức nối tiếp: “Cái này thân phát, tứ đại ngũ thường…”

Đợi đến khi Hổ Đầu giữ được lòng bàn tay mình không bị đánh, an toàn ngồi xuống, cậu vẫn cảm thấy không tin nổi.

Cậu giận dữ nhìn chằm chằm tiểu Thạch Đầu, thế mà Tiểu Thạch Đầu lại tốt bụng nhắc cậu?

Còn mỉm cười với cậu!

Hổ Đầu có chút mơ hồ, cảm thấy không biết có phải mình đang mơ không?

Hổ Đầu lén véo một cái vào thịt mềm ở bụng, mặt lập tức nhăn nhó lại vì đau!

Không phải mơ, Tiểu Thạch Đầu đúng là đã giúp cậu.

Đến khi ý thức được điều này, Hổ Đầu cảm thấy có chút ngại ngùng, có phải cậu đã quá hung dữ với Tiểu Thạch Đầu không nhỉ?

Những hành động nhỏ giữa học sinh với nhau vốn không thể qua mắt được thầy Triệu.

Ánh mắt thầy nhìn sang Cố Chương: “Đến lượt em.”

Cố Chương vừa bị gọi lên, Hổ Đầu lập tức ngồi thẳng người.

Tiểu Thạch Đầu vừa dưỡng bệnh nhiều ngày như vậy, chắc chắn không có thời gian ôn bài, không đọc thuộc chắc chắn sẽ bị đánh vào lòng bàn tay rồi!

Tiểu Thạch Đầu đã cứu cậu, còn vì nhắc cậu mà bị thầy chú ý, cậu không thể để trước mặt mình Tiểu Thạch Đầu bị đánh vào lòng bàn tay được.

Hổ Đầu nghĩ vậy, liền nắm chặt cuốn sách trong tay, căng thẳng nhìn về phía Cố Chương.

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ là đang chuẩn bị tâm lý để lúc nào cũng có thể nhắc bài.

Qua khóe mắt, Cố Chương nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của Hổ Đầu, tâm trạng rất tốt.

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”

Cố Chương đọc thuộc lòng một cách trôi chảy, thỉnh thoảng cố ý ngừng lại, qua khóe mắt lại thấy Hổ Đầu lo lắng nhìn về phía thầy, lại vò đầu bứt tai muốn nhắc nhở.

Nhưng những chỗ Cố Chương dừng lại đều không dễ để nhắc bài.

Khiến Hổ Đầu căng thẳng đến nỗi rụng cả mấy sợi tóc.

Cố Chương nắm bắt thời gian, cảm thấy chắc là đã đủ, hoặc là thấy nét mặt cậu ta giãn ra thì tỏ vẻ dường như đã nhớ ra, liền tiếp tục đọc.

Rõ ràng là Cố Chương bị kiểm tra.

Nhưng Hổ Đầu thì lúc căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, lúc thì thở phào nhẹ nhõm, như thể cậu mới là người bị thầy kiểm tra.

Cố Chương thấy dáng vẻ của Hổ Đầu thực sự rất buồn cười, cứ thế mà đọc hết bài.

Mắt Hổ Đầu đờ ra, cảm thấy đầu óc như bị hút hết, cũng đang mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

Thầy Triệu không kìm được khen ngợi: “Tốt lắm!”

Anh ta vốn nghĩ rằng, sau khi nghỉ ngơi một thời gian, có thể Cố Chương sẽ lùi lại chút nhưng không ngờ anh lại nhớ hết cả bài học.

Trong xương tủy thầy Triệu vốn có chút "thiên phú" làm thầy giáo, trước mặt mọi người hết lời khen ngợi Cố Chương, khích lệ mọi người học tập, ngay lập tức lại làm tăng sự ghen tị, kéo thêm thù hận cho anh.

Hổ Đầu vừa mới lo lắng, giờ đã quay đầu đi, hai tay khoanh trước ngực, hừ!

Mãi cho đến khi tan học, Hổ Đầu vẫn rất khó chịu.

Tiểu Thạch Đầu lại còn lén học!

Nhưng Tiểu Thạch Đầu đã nhắc nhở cậu mà.

Không đúng, tiểu Thạch Đầu còn cướp đi đội quân của cậu!

Tâm trạng và biểu cảm của Hổ Đầu như đã bị vặn xoắn như một sợi dây thừng.

Cố Chương thì rất vui vẻ, nói với đám trẻ vây quanh mình: "Vậy lát nữa đi sân phơi thóc chơi nhé?"

"Được!"

"Tớ đã luyện một tuyệt chiêu, lát nữa cho các cậu xem." Cẩu Đản hưng phấn múa tay múa chân, còn quay lại gọi: "Hổ Đầu, cùng chơi đi, xem tuyệt chiêu của tớ."

Cố Chương rõ ràng thấy Hổ Đầu vểnh tai lên cao, nghe đến đoạn hứng thú thì tai còn giật giật, nhưng vẫn không nhìn về phía họ, chỉ dùng phía sau đầu tỏ ra không quan tâm.

Vẫn còn khó chịu à?

Cháu đích tôn của trưởng thôn, mình vẫn nên đền đáp ơn cứu mạng, không thể chọc cậu khóc, không thì khó dỗ.

Cố Chương hiếm khi có chút hứng thú chơi đùa, lòng tốt trỗi dậy, suy nghĩ một lúc rồi quyết định vuốt ve cậu.

Cậu cầm một cọng cỏ ngọt, tiến lại gần Hổ Đầu: "Anh Hổ Đầu, ăn cỏ ngọt không?"

Hổ Đầu:!

Trước mắt xuất hiện một bàn tay nhỏ trắng trẻo, trong lòng bàn tay là một cọng cỏ ngọt xanh mướt, đúng loại cậu thích nhất!!

Tiểu Thạch Đầu còn gọi cậu là anh Hổ Đầu!!!