“Cái gì? 35 văn một cân!”
Thời khắc nghe thấy giá này, Thu Nương thực sự muốn ngã quỵ xuống
Thể diện làm tính mẹ là gì? Tầm này tiền bạc làm mờ lương tâm chị rồi!
Phải biết rằng, thời điển việc nông ở quê ít, đàn ông trong làng đến huyện thành làm việc nặng, một ngày cũng chỉ được 25-30 văn.
Chị ở nhà nhận làm vòng trường kết cho tiệm, tiền công là 1 văn ba cái, làm suốt nửa tháng, cũng chỉ được một trăm văn.
Mà chị còn nhớ rất rõ cái giổ tre kia, cũng nhớ lúc đó con trai như đang nghịch nước, vui vẻ đứng đó đùa nghịch.
Nhìn như chơi đùa, kết quả lại là 35 văn một cân, ba cân tính ra là hơn một trăm văn!
Hơn một trăm văn là công sức nửa tháng của chị!
Thu Nương xốc lại tâm trạng, thầm nhủ mặc kệ bao nhiêu tiền, đều phải bình tĩnh. Nhưng giờ phút này, nghe thấy câu đó vẫn không thể khống chế nổi mà ngạc nhiên.
Thầy thuốc Tiết còn tưởng chị không hài lòng với mức giá này, giải thích: "Mức giá này rất hợp lý, nhà nào cũng như vậy. Nếu lần sau cô đến mà vẫn có chất lượng này, chúng tôi đều sẽ mua, bao nhiêu cũng nhận."
Lập tức, lòng Thu Nương trào dâng một niềm vui sướиɠ vô bờ.
Mặc dù so với giá chị mua thuốc ở phòng khám chênh lệch rất nhiều, nhưng buôn bán là vậy, người ta mở cửa hàng buôn bán là để kiếm tiền.
Chị làm vòng trường kết, cửa hàng bán 18 văn một cái, nhưng cô làm ba cái mới được một văn.
Mặc dù có cửa hàng cung cấp nguyên liệu, nhưng so sánh thế này thì bán thuốc thực sự quá lợi!
Nghe thấy vậy, Cố Chương có chút suy nghĩ.
Bao nhiêu cũng nhận?
Huyện thành có mỗi một phòng khám, có thể tiêu thụ nhiều sài hồ như vậy sao?
Phải biết rằng, kê thuốc đều dựa trên một tiền, hai tiền mà kê.
Hơn nữa, giá thu mua sài hồ so với tưởng tượng của anh còn cao hơn chút.
Cố Chương không nghĩ sâu, nhìn thấy biểu cảm của Thu Nương, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy cơ.
Nhón chân, dựa vào quầy thuốc: "Vậy nhanh cân thử xem nặng bao nhiêu."
"Ba cân sáu lạng, tổng cộng là 126 văn."
Một trăm văn được xâu bằng dây đỏ, 26 văn còn lại là đưa bên ngoài.
Thu Nương cầm số tiền này, trong lòng vui mừng hơn cả ăn thịt gấp trăm lần.
Ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng có thể làm được, chị là người lớn, chẳng lẽ không biết kiếm được bao nhiêu?
"Việc này còn kiếm nhiều tiền hơn làm thủ công nhiều." Thu Nương cảm thán.
Cố Chương nói: "Đương nhiên rồi, gia công bên ngoài chắc chắn là kém giá trị nhất."
Trong huyện thành kiếm người làm việc như này khó, giá nhân công cũng quá đắt, những công việc này chắc chắn phải tìm nơi có lao động rẻ hơn để làm.
Trong thời kỳ tận thế, có nhiều công việc chui như vậy.
Thu Nương không hiểu: "Bao bên ngoài?"
Chị còn tưởng rằng Cố Chương muốn ăn bánh bao, định đi mua vài cái bánh bao thịt.
Nhưng trước khi đi, Thu Nương ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu Thạch Đầu có nhớ cách làm sài hồ không?"
Cố Chương gật đầu: "Nhớ mà, không khó."
Cố Chương không định nói ngay bây giờ, nhưng Thu Nương cũng lập tức bịt miệng anh lại, đây là cách kiếm tiền.
Cách kiếm tiền đều phải giữ kín như bưng.
Cả người Thu Nương tràn đầy niềm vui, con chị quả nhiên có phúc.
Nhân cơ hội này, Cố Chương nói: "Mẹ, mẹ đã hứa với con rồi, tiền con kiếm được con tự tiêu."
Thu Nương cứng đờ.
Nhưng đây cũng không phải là vài văn tiền, mười mấy văn tiền, mà là 126 văn!
Hơn cả số tiền cô vất vả kiếm được trong nửa tháng.
Hơn cả số tiền Đại Căn làm công việc nặng nhọc ngoài kia bốn ngày.
Lúc đó sao chị lại đồng ý chứ?
Cố Chương: "Mẹ, không được thất hứa đâu nhé."
Thu Nương nghiến răng, đành phải nghĩ chỉ cần có cách này, sau này chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn, không so sánh tới ba cân sáu lạng này nữa.
Hơn nữa, đồ ăn vặt cho trẻ con, không tốn nhiều tiền thế đâu.
Cố Chương nhận được số tiền khổng lồ 126 văn, cười lộ cả răng trắng nhỏ.
Lúc này đúng vào giờ cơm trưa.
Cố Chương kéo Thu Nương chạy về phía trước, chân nhỏ bước rất nhanh, trên đường đi anh đã để ý tới một quán bán hoành thánh, thơm phức!
"Ông chủ, hai bát hoành thánh!"
Đứa trẻ chạy tới quán, giọng nói phấn khích thu hút nhiều ánh nhìn.
Đứa trẻ chạy qua, má hơi đỏ, sắc mặt rất tốt, đôi mắt sáng lấp lánh như đang nhìn thấy món ngon nhất thế gian.
Ngay cả chủ quán cũng không khỏi cảm thấy hoành thánh của mình chắc chắn là ngon nhất!
Chủ quán mỉm cười nói với Cố Chương: "Hoành thánh mười văn một bát."
Vốn định đùa trẻ nhỏ một chút, không ngờ Cố Chương thực sự lấy ra hai mươi văn từ trong áo ra.
Thu Nương đau lòng: "Một bát là được rồi."
Mười văn một bát, đủ cho cả nhà ăn một bữa thịt, chị không ăn nữa.
Cố Chương nhón chân, thả tiền vào bát thu tiền, lớn tiếng nói: "Phải hai bát, mẹ cũng ăn, con kiếm tiền cho mẹ ăn."
Không tin là lời này không làm chị cảm động!
Thu Nương nghe xong, quả nhiên mắt lập tức ngấn lệ.
Những người ăn xung quanh biểu cảm khác nhau, nhưng đều cảm thán với Thu Nương, "Đứa trẻ này có lòng quá."
"Đứa trẻ thật hiếu thảo."
Thu Nương đâu chịu nổi điều này? Trong làng, chỉ có người nói chị ngốc, không tính sinh thêm, lại tốn tiền nuôi đứa con bệnh tật.
Lúc này được người huyện thành ngưỡng mộ và khen ngợi, chị có chút không biết làm sao.
Chờ hoành thánh được dọn lên, hoành thánh thơm ngon, mùi bột và thịt hòa quyện, cùng với nước dùng ấm áp, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Cố Chương ăn từng miếng nhỏ, nhưng tốc độ không hề chậm, suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi.
Ăn được một nửa, tốc độ của Cố Chương mới chậm lại.
Khuôn mặt nhỏ đầy vẻ hài lòng.
Lúc này, quán trà bên cạnh bắt đầu kể chuyện.
Cố Chương cẩn thận thưởng thức vị hoành thánh, tai lắng nghe người kể chuyện kể.
Anh hiểu rất ít về thời đại này, đúng lúc nghe thử một chút.
"Hôm nay chúng ta kể về Tiểu tướng quân Kiến Lôi."
"Tướng quân Tiết, hiệu Kiến Lôi, làm việc nhanh nhẹn, là người mạnh mẽ, Tiểu tướng quân chỉ mới mười tám tuổi, đã nổi danh trong một trận chiến, hôm nay chúng ta kể một chút về..."
Cố Chương dỏng tai nghe.
Nhận được một tin quan trọng - biên giới chiến sự chưa yên.
Nhờ tin này mà rất nhiều nghi vấn trong lòng anh cũng được giải đáp.
Chẳng hạn như rõ ràng nhà có ruộng, lại chăm chỉ làm việc, nhưng lương thực không đủ, phải ăn rau dại, trừ bỏ việc anh bị bệnh, thì có lẽ thuế cũng không thấp, chiến tranh là việc hao tổn sức lực của cả nước.
Chẳng hạn như giá thuốc tương đối cao, chiến tranh tiêu hao thuốc nhiều nhất, tiêu thụ lớn, cung không đủ cầu, giá cả tự nhiên tăng.
Nhưng tạm thời đây cũng không phải điều anh cần lo.
Một đứa trẻ tám tuổi có thể làm gì?
Tự nhiên là chỉ ăn thôi.
Cố Chương không có thói quen tiết kiệm tiền.
ở tận thế, không biết khi nào tai họa ập đến, anh sớm đã quen với tính cách có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu.
Lương thực thô 5-8 văn một cân, lương thực tinh 20-36 văn một cân, Cố Chương không tiếc tiền mua bốn cân loại 20 văn một cân.
Lại mua kẹo hồ lô 6 văn một cây, cuối cùng ở quầy thịt heo, tiêu hết 20 văn cuối cùng để mua thịt.
Tiêu hết tiền, Cố Chương hài lòng.
Anh cầm kẹo hồ lô, cười ngọt ngào hơn cả đường: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi!"
Thu Nương đeo giỏ nặng trĩu, vẫn cảm thấy không thể tin được.
Chị chưa từng "vung tiền qua cửa sổ" như vậy, thế nhưng lại dám để Cố Chương tiêu hết số tiền kiếm được!
Tại sao chị bị mê hoặc bởi những lời nịnh nọt này cơ chứ?
Thu Nương không nhớ rõ nữa.
Lúc này, Thu Nương vẫn chưa nhận thức được vấn đề nghiêm trọng.
Người nhà Cố thấy họ mãi không về, lo lắng ra đầu làng đón, thấy người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Đại Căn chạy tới, "Thu Nương! Tiểu Thạch Đầu!"
Cố Chương bị ôm lấy, anh ôm cổ Cố Đại Căn, vui vẻ nói: "Con và mẹ mua nhiều đồ lắm."
Cố Đại Căn ngạc nhiên.
Lúc này Thu Nương mới như bừng tỉnh, nắm chặt cánh tay Cố Đại Căn: "Đại Căn!"
Cố Đại Căn không kịp trở tay bị bóp một cái, nhăn nhó: "Đau!"
Mua đồ tại sao lại bóp anh ấy?