Editor: Băng Tâm
Ai uy, lão đại biết thương hương tiếc ngọc từ bao giờ vậy kìa?
Chậc chậc chậc, nhìn xem cô gái trên lưng lão đại, thật xinh đẹp, môi hồng răng trắng.
Nhưng tuổi lại quá nhỏ.
Các binh ca ca phía sau đồng loạt nhìn về người đàn ông và cô thiếu nữ phía trước, thoạt nhìn vóc người cô không nhỏ, nhưng ở cùng với lão đại lại cho người ta cảm giác rất nhỏ bé. Cô ghé vào trên lưng người đàn ông, dáng vẻ nhỏ bé đơn thuần kia thật đúng là làm người ta đau lòng, đặc biệt là khi nghĩ đến những gì cô đã trải qua, trong lòng các binh ca ca càng thêm thương tiếc.
Đối tượng được mọi người thương tiếc Đường Miên giờ phút này ghé vào trên lưng dày rộng ấm áp của người đàn ông, ngửi mùi hương nam tính trên người anh, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Nửa giờ sau, nhóm người bọn họ được đưa đến bệnh viện, ở bệnh viện một lúc rồi tới cục cảnh sát lập biên bản, sau đó thông báo với gia đình đến bảo lãnh.
Đường Miên nghe thấy phải thông báo với gia đình cả người liền không khỏe, thông báo với người nhà khẳng định là không được, nhưng có thể để Dương Cương đưa cô về.
Khi những người khác được người nhà đón về thì chỉ còn lại Đường Miên và Dương Nhuỵ, Đường Miên ngồi ở cục cảnh sát tự nghịch ngón tay của mình.
Khi Lệ Ngự đến vừa lúc thấy một màn này, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ngón tay trắng nõn này chạm đầu ngón tay khác, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nhàm chán.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã sắp sáng, tối hôm qua lăn lộn đến nửa đêm Lệ Ngự lúc này đột nhiên nhớ lại tới các cô hẳn là chưa ăn gì, liếc nhìn cô bé đang ngồi trên ghế, Lệ Ngự vốn dĩ chuẩn bị đi vào văn phòng lại đột ngột đổi hướng đi về phía các cô.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài, Đường Miên và Dương Nhuỵ đồng thời ngẩng đầu lên xem, thấy gương mặt oai nghiêm của người đàn ông, Dương Nhuỵ có chút khó hiểu.
Đường Miên lại là hơi nhướng mày, môi đỏ khẽ nhếch gợi lên một nụ cười nhạt, không hé miệng.
“Có đói bụng không?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Đường Miên nhìn gương mặt của người đàn ông trong chốc lát, khi ánh mắt người đàn ông hướng về cô mới chậm rãi mở miệng nói một chữ: “Đói.”
Nói thật, Đường Miên hiện tại thật sự đói, sau khi bị bọn buôn người bắt Đường Miên một ngày một đêm không được ăn gì, lúc này cô cảm thấy mình có thể ăn hết một con trâu.
Nếu không phải vì tìm một cô gái bị bắt cóc Đường Miên cũng không cần chịu tội, Đường Miên biết huyền học có thể đoán được vị trí đại khái của đối phương, nhưng vấn đề là bọn buôn người là một băng nhóm tội phạm chuyên nghiệp, bọn chúng không ngừng đổi chỗ giấu người, vì an toàn bọn buôn người sẽ thường xuyên dời đi, điều này dẫn đến tính toán của Đường Miên xảy ra sai lầm.
Đường Miên thấy phương pháp đó xem như ổn thỏa nhất, có thể nhanh chóng tìm được người, sau đó đem người cứu ra.
Mọi chuyện đều thuận theo suy tính của Đường Miên, nhưng Đường Miên không nghĩ tới đối phương sẽ không cho ăn, thời gian cả ngày chỉ dùng để di chuyển, cái gì cũng không cho ăn, may mà cô thuận lợi tìm được những cô gái bị bắt cóc.
Tuy nhiên gặp được Lệ Ngự, xem như là một niềm vui bất ngờ.
Đôi mắt đen sâu thẳm Lệ Ngự liếc nhìn Đường Miên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại nói: “Theo tôi, tôi dẫn các em đi ăn.”
Dương Nhuỵ có chút do dự, Dương Nhuỵ không quen biết người đàn ông trước mắt.
Đường Miên không chút khách khí, trực tiếp đứng dậy.
Phát hiện Dương Nhuỵ không nhúc nhích, Đường Miên quay đầu sang hỏi: “Em không thấy đói?”
Dương Nhuỵ nghe Đường Miên hỏi trong mắt liền hiện lên một chữ…… Đói!
Sao có thể không đói bụng, nhưng lúc này trong lòng Dương Nhụy có chút bất an, một cô bé mới lớn đã phải gặp chuyện như vậy, thật vất vả mới có thể thoát ra được nên nóng lòng muốn về nhà, giờ phút này Dương Nhụy chỉ thấy có ở Cục Cảnh Sát là an toàn nhất.
Đường Miên nhìn thấu tâm tư Dương Nhuỵ: “Vậy em ở đây chờ, lát nữa chị sẽ mang đồ ăn về cho em.”
Nói xong Đường Miên đi theo sau Lệ ra ngoài, trước khi đi Lệ Ngự còn nói với một anh cảnh sát.
Cảnh sát nghe anh nói muốn dẫn mấy cô bé đi ăn thì nhận ra bọn họ đã thiếu sót, nhưng là cục cảnh sát đại bộ phận đều là mấy người đàn ông thô kệch, thật sự không có suy nghĩ tỉ mỉ như vậy.
Rời cục cảnh sát, sắc trời đã hừng sáng.
Hai người một cao một thấp một trước một sau đi tới, người đàn ông dáng người thon dài cao lớn đi ở phía trước, cô gái nhỏ xinh xắn ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Đường Miên nhìn bóng dáng người đàn ông, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp.
Lúc này không có nhiều cửa hàng mở cửa, gần cục cảnh sát vừa lúc có một tiệm hoành thánh đang mở, mùi hoành thánh thơm lừng kí©h thí©ɧ cái dạ dày trống rỗng.
Lệ Ngự dẫn theo Đường Miên tìm vị trí ngồi xuống, hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Tiệm hoành thánh là do một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi mở, lúc bà lão đang gói hoành thánh, còn ông lão bước tới chỗ họ, trên gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra cười: “Chào buổi sáng! Khách nhân muốn ăn gì?”
“Hai bác không phải bán hoành thánh sao?” Đường Miên ngẩng đầu hỏi.
Đến tiệm hoành thánh còn có thể ăn thứ khác?
“Ha ha, cô bé chắc là người đến từ nơi khác? Nhìn thật lạ mắt, hoành thánh của tiệm chúng tôi rất ngon, nhưng nơi này chúng tôi cũng có bán mì với miến, đều là buôn bán nhỏ, món ăn đa dạng một chút mới thu hút khách, hai vị muốn ăn gì?” Ông lão cười ha hả lại hỏi.
“Cho cháu một hoành thánh, tô lớn.” Đường Miên khoa tay múa chân.
Ông lão nhìn động tác khoa tay múa chân của cô, cười thành tiếng, trong lòng đối với cô bé này có chút hảo cảm.
Hiện tại mấy cô gái trẻ thường thích giảm béo, ăn như mèo vậy, ngày xưa bọn họ được ăn no một bữa thì xem như ông trời ban phước, thời nay đã khác, cuộc sống tốt hơn, nên người trẻ lại bắt đầu lãng phí.
Lệ Ngự thấy động tác của Đường Miên trong mắt hiện lên ý cười, hướng tới ông lão trầm giọng nói: “Cháu cũng vậy, một tô lớn.”
“Được rồi, hai cháu chờ một lát.” ông lão nói xong xoay người rời đi.
Còn lại hai người, Đường Miên cảm thấy nhàm chán tầm mắt lại dừng trên người đàn ông đối diện: “Bộ đội các anh đều là dạng người như vậy sao?”
“Là dạng gì?” Lệ Ngự nhìn qua, đối mắt với cô gái.
“Giống như anh vậy, ít khi nói cười, dáng ngồi đoan chính, hơn nữa không thích nói chuyện.” Đường Miên nói.
“Đều là quy định của quân đội, thói quen thôi.” Lệ Ngự cũng không có trả lời nữa.
Trong quân đội mọi việc đều bắt buộc, ví như ăn cơm không thể ngồi xổm, chân không thể đạp lên ghế, dáng ngồi đoan chính, hơn nữa phải thật nhanh nhẹn.
Lệ Ngự đã quen với quy định trong quân đội, anh lớn lên ở đại viện, cơ hồ có thể nói là từ nhỏ đã sinh hoạt như bộ đội, trong nhà nhiều thế hệ tòng quân, nhất cử nhất động đều lơ đãng hình thành thói quen.
Cấp dưới luôn cảm thấy anh là người nghiêm túc đến đáng sợ, nhưng Lệ Ngự cũng không phải là luôn xụ mặt, khi uống rượi cùng các chiến hữu Lệ Ngự cũng rất thoải mái.
Nhưng trong quân khu toàn là đám đàn ông thô kệch, đều là chiến hữu, đã quá quen với các quy định nghiêm ngặt.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi Lệ Ngự như thế, anh không biết nên trả lời thế nào, hơn nữa đối phương vẫn là một cô bé, tuổi của cô cơ hồi xấp xỉ cháu gái anh. Lệ Ngự không biết cách ở cùng với một cô bé như thế nào, cho nên chỉ có thể nhấp môi không nói.
Đường Miên thấy người đàn ông từ chối nói chuyện cũng không tiếp tục tìm đề tài, chỉ là người lạ gặp qua hai lần, người ta không muốn nói chuyện với cô cũng dễ hiểu.
Nhưng một lát sau Đường Miên lại nhịn không được mở miệng.
“Anh chưa có bạn gái đúng không?”
Cơ hồ Đường Miên vừa dứt lời Lệ Ngự liền nhìn qua.
“Vì sao em hỏi vậy?” Lệ Ngự mày kiếm nhăn lại.
Không hiểu được mấu cô gái ngày nay, nghĩ gì là nói đó sao?
“Không, chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh không muốn trả lời thì thôi vậy.” Đường Miên ngoan ngoãn cười.
Lệ Ngự trầm mặc một lát rồi trả lời: “Không có.”
“Quả nhiên!” Đường Miên dùng ánh mắt đã sớm biết mà nhìn đối phương.
“Quả nhiên cái gì?”
“Không có gì.” Đường Miên nhanh chóng đáp.
Quả nhiên không có bạn gái, một thẳng nam như vậy sao có thể dễ dàng tìm được bạn gái.
Trầm mặc ít nói, ít khi cười, còn đặc biệt nghiêm túc, đây đều là ưu điểm, nhưng với cái tính cách lạnh lùng kia thì khó mà tìm được đối tượng.
Lệ Ngự nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ.
Không biết trong đầu mấy cô bé thời nay nghĩ gì, đề tài này anh cũng theo không kịp, là do khoảng cách tuổi tác quá lớn sao?
Chỉ chốc lát sau đồ ăn của bọn họ đã được mang lên.
Mùi hương nhàn nhạt phát ra, Đường Miên cầm lấy cái muỗng lên ăn, sợ nóng nên chu miệng nhỏ lên thổi.
Lệ Ngự nhìn bộ dáng kia của Đường Miên, môi mỏng khẽ nhếch, thu hồi tầm mắt, cúi đầu ăn phần của mình.
Nhớ rõ phải mua đồ ăn về cho Dương Nhụy, bởi vì thời này này không có đóng gói, cho nên Đường Miên nói với chủ quán là sẽ đem bát đến trả sau.
Trên đường trở về, Lệ Ngự bưng một bát hoành thánh, khói từ trong bát bóc lên, nhưng dường như người đàn ông không cảm thấy khó chịu.
Đường Miên nhìn bàn thon dài của anh, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của mình.
Được rồi, cô có hơi khó chịu.
Trở lại Cục Cảnh Sát Đường Miên phát hiện Dương Cương đã tới rồi, thấy Đường Miên đi vào Dương Cương lập tức liền đi lại phía cô.
Dương cương xoa xoa tay, tựa hồ đã biết chuyện Đường Miên cũng bị bắt cóc, trong lòng Dương Cương cảm thấy rất xấu hổ.
Người ta vì tìm con gái hắn mới vào hang hổ, lỡ như cô xảy ra chuyện gì hắn không biết nên ăn nói thế nào với Đường gia.
“Đường Miên, cảm ơn em, thật sự cảm ơn rất nhiều.” Dương Cương nghĩ đến có ba cô gái bị cưỡng bức, trong lòng càng thêm may mắn. Lỡ như không tìm được Dương Nhuỵ, có phải hay không con bé cũng bị cưỡng bức, sau đó bị bán cho người khác để sinh con?
Chỉ nghĩ như vậy thôi Dương Cương đã cảm thấy đứt ruột, giờ phút này Dương Cương đối Đường Miên cảm kích thật sự không lời nào có thể diễn tả được.
“Không có gì.” Đường Miên nhàn nhạt nói, sau đó nhìn về phía Dương Nhụy bên cạnh Dương Cương nói: “Hoành thánh chị mua cho em đó, ăn xong còn phải mang bát trả lại.”
“Được, tôi sẽ trả lại, cảm ơn.” Dương Cương nói duỗi tay nhận lấy cái bát trong tay Lệ Ngự, ngẩng đầu gặp ngay ánh mắt của Lệ Ngự trong lòng Dương Cương có chút thấp thỏm.
Khụ khụ, khả năng do công việc của bọn họ, lúc đối mặt cảnh sát và quân nhân sẽ có vài phản xạ kỳ quái.
Lệ Ngự liếc Dương Cương, thu hồi tay, sau đó nhìn về phía Đường Miên, trầm giọng nói: “Tôi đi trước.”
“Được, tạm biệt.” Đường Miên phất phất tay.
Lệ Ngự cất bước đi tới văn phòng, chờ đến lúc dám người Đường Miên rời đi cũng không nhìn thấy Lệ Ngự từ văn phòng đi ra.
Nơi cách cz rất xa, cách một thành phố, lúc trở về phải mất ba, bốn tiếng ngồi xe.
Trở lại thành phố cz, Đường Miên tìm một khách sạn tắm rửa sạch sẽ thay quần áo.
Trước khi rời khách sạn, Đường Miên đến gặp Dương Cương ở đại sảnh nhận thù lao.
Đường Miên không có mở ra kiểm tra, cùng Dương Cương cáo biệt sau đó về trường học.
Lục trung, buổi chiều, các bạn học đột nhiên phát hiện hoa khôi đi học trở lại.
Đường Miên vừa trở lại trường Khương Yên là người đầu tiên đến lớp 11-9 gặp cô, Tiết Ngao và Lục An nhận được tin tức tương đối trễ, biết Đường Miên đã về trường rồi bị đang Khương Yên bá chiếm.
“Khương Yên, sao cậu nhàn rỗi vậy? Không có việc gì liền thích quấn lấy Đường ca, không phải trước kia cậu rất lạnh lùng sao? Trừ bỏ học tập thì không thèm để ý đến ai, như thế nào hiện tại lại trở nên dính người vậy?” Tiết Ngao đi qua, phun tào nói.
Khương Yên lạnh mặt liếc Tiết Ngao: “Cậu thật hiểu tôi? Không phải là thầm thích tôi chứ?”
Khương Yên bởi vì Đường Miên nên quan hệ với Tiết Ngao và Lục An cũng khá thân thiết, nói chuyện đôi lúc cũng có chút tùy ý, thỉnh thoảng sẽ nói đùa vài câu giống như hiện tại.
Tiết Ngao nghe Khương Yên nói vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hờn dỗi: “Cậu mơ thật đẹp, tôi sao có thể coi trọng người như cậu? Nói thật, tại tôi không thích học thôi nếu chịu học thì thành tích còn tốt hơn câu!”
Tiết Ngao vẻ mặt nghiêm túc, tỏ vẻ nếu cậu thích học thì thành tích sẽ rất tốt.
Khương Yên lần này nhìn Tiết Ngao một hồi lâu, nhìn đến Tiết Ngao thấy không thoải mái nói: “Vậy thật đúng là cậu không có nhiều lựa chọn lắm, rốt cuộc so với thành tích của cậu không kém là bao.”
Tiết Ngao:……
Thật muốn cùng đứa con gái mặt lạnh độc miệng tên Khương Yên này đánh nhau một trận làm sao bây giờ?!
Lục An lặng lẽ quan sát trận chiến, không tham dự thật là lựa chọn sáng suốt.
Nghe bên tai bạn tốt đấu võ mồm, Đường Miên ngồi vào chỗ, ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp sưởi ấm trái tim cô.
Có mấy người bạn như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm.
Bạn bè, có mấy người là đủ rồi, quý không ở nhiều!
Trở lại trường thì một ngày trôi qua cũng vẫn giống như thường lệ, học tập, có thời gian thì ba người cùng nhau đi ăn, những ngày nhàn nhã như vậy thật tốt.
So với đời trước khá hơn nhiều, đời trước như thế nào?
Đường Miên nhớ rõ đời trước cô không có bạn, những bạn học cùng lớp thầm nói với nhau là cô rất kiêu ngạo, không thích nói chuyện với người khác.
Đời trước cô mỗi ngày trừ học tập thì thời gian rãnh lại đến học huyền học cùng sư phó, xem tiểu thuyết gì đó, một mình đi dạo phố mua đồ ăn vặt ưa thích, rồi tự mình ăn.
Trước đây Đường Miên cảm thấy cuộc sống như vậy không có gì không tốt, hiện tại bên người Đường Miên có nhiều thêm mấy người bạn, cô đột nhiên cảm thấy đời trước sinh hoạt của mình thật quá tẻ nhạt.
Có mấy người bạn, cảm giác vẫn là…… Không tồi.
Nháy mắt học kỳ 2 lớp 11 đã trôi qua, thi cuối kỳ xong các bạn học sôi nổi thu thập đồ về nhà.
Đường Miên không có quá nhiều đồ, thời gian cô được ở nhà cũng không dài, chỉ có mấy ngày, nghỉ hè Đường Miên phải đến Kinh thị tham gia huấn luyện thi đua.
Thành tích thi đua ba môn toán, lý, hóa của Đường Miên không tồi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tham gia thi vật lý và hóa học, không chỉ là thi viết còn phải làm thí nghiệm, Đường Miên lần này tham gia cũng chỉ mong vào được vòng tỉnh, cho dù như vậy thành tích của Đường Miên vẫn rõ như ban ngày, tên Đường Miên đang qnổi danh khắp các trường học ở thành phố cz.
Đường Miên nghe nói Nhất trung từng có một nam sinh được tham gia huấn luyện ở Kinh thị sau đó, đại diện cả nước tham gia thi đấu.
Theo quan điểm của Đường Miên, bất cứ nỗ lực của ai cũng đáng trân trọng, dù là ai đại diện cả nước đi thi đấu đều là một loại vinh dự.
Mặc kệ là ai, chỉ cần người đó có thể đại diện Trung Quốc đứng trên đài cao lãnh thưởng, đó chính là việc tốt.
Nên nhận được hoa tươi và tiếng vỗ tay.
————————
Đường Miên về đến nhà, vào đêm hôm đó cả nhà tổ chức một cuộc họp gia đình.
Đường gia có khoảng 20 người, ở nhà chính, Giang Tú Phân ngồi trên băng ghế dài, tầm mắt liếc qua cả nhà, sau đó nói.
“Hôm nay trừ lão lục vắng mặt thì cả nhà rất đông đủ, hôm nay mẹ muốn nói một chuyện, nhà ta bên nhau nhiều năm như vậy, có một số việc nhiều người quá cũng không tiện, mắt thấy con cháu cũng đã lớn, cho nên mẹ và cha các con đã thương lượng với nhau, nếu không chúng ta…… Phân gia.”
Vừa nghe thấy muốn phân gia, những người Đường gia khác đều mở to hai mắt nhìn nhau.
Sao đột nhiên lại phải phân gia?
Mấy người con trai Đường gia vẻ mặt mộng bức, mà trong lòng mấy người con dâu Đường gia lại âm thầm cao hứng.
Phân gia thật tốt, về sau họ có thể làm chủ gia đình mình rồi, không còn phải bị đè đầu bởi mẹ chồng nữa.
Mấy người con dâu Đường gia tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng đều không phải ngốc, trên mặt không biểu hiện ra ngoài, còn giả vờ kinh ngạc nhìn Giang Tú Phân.
Giang Tú Phân là ai? Sống hơn nửa đời, nhãn lực vẫn phải có, mấy cô con dâu đều do chính bà chọn, bà biết rõ ràng tính cách của các cô.
“Mẹ, vì sao đột nhiên muốn phân gia? Có phải chúng con đã làm gì sai không?”
“Mẹ, chúng con làm gì sai mẹ cứ nói, chúng con sửa.”
“Đúng vậy, mẹ, người cứ nói thẳng.”
“Mẹ, chuyện phân gia này phải căn nhắc thật kỹ càng.”
“Đột nhiên phân gia, có chút quá…… Con không đồng ý.”
Đường Miên không nói chuyện, yên lặng ngồi bên cạnh Giang Tú Phân, nhìn ngón tay trắng nõn của mình.
Không phân gia hay phân gia một cô gái phải gả đi như Đường Miên không nên xen vào, hơn nữa Đường Miên hiểu rõ tính tình mẹ cô, nếu đã muốn phân gia khẳng định là Giang Tú Phân hẳn đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định.
Nghe con trai, con dâu ngươi một câu ta một câu không muốn phân gia, Giang Tú Phân nhàn nhạt liếc mấy cô con dâu, hừ nhẹ một tiếng: “Đừng có mà làm bộ làm tịch! Tôi nói muốn phân gia thì khẳng định đã suy nghĩ kỹ càng, nếu là thật sự không muốn phân gia thì……” Quên đi.
Giang Tú Phân chưa nói ra hai chữ sau thì con dâu cả đã vội tiếp lời.
“Mẹ, nếu người nghĩ kỹ, chúng con xin nghe, mẹ nói sao chúng con dám không nghe? Chuyện phân gia đều nghe theo mẹ.”
Giang Tú Phân cười nhạo một tiếng, cười như không cười liếc con dâu cả.
Diễn trò trước mặt bà ư, một giây cho các ngươi hiện ra nguyên hình!
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa cứ nghe tôi nói.” Giang Tú Phân quát lớn một tiếng, trừng mắt nhìn vợ của các con trai một lần, sau đó mới tiếp tục nói: “Chuyện này xem như đã quyết định. Chuyện phân gia này mẹ và cha các con đã bàn tính kỹ, tục ngữ có câu "thụ đại phân nhánh, người đại phân gia". Nhà chúng ta bên nhau đã rát nhiều năm, giờ đã đến lúc nên tách ra, mẹ và cha các con tuổi đã cao, không muốn nhọc lòng nữa, phân gia chúng ta sẽ bớt lo!”
“Trong nhà có bao nhiêu phòng thì mọi người đều biết, cứ chia phòng theo nơi ở từ trước tới giờ ở đâu thì ở đấy, đến tiền mẹ đã cũng chia công bằng. Nhưng mẹ nói trước, tiền mẹ đưa cho các con là do các con làm được gửi ở đây, còn có tiền mà mẹ tích góp đã nhiều năm, tiền lão lục thì giữ lại cho nó không chia. Trong lòng các con đều hiểu tiền sinh hoạt trong nhà nhiều năm nay đều có 1 phần của lão lục, các con là anh, đều thành gia, nếu không thể tự nuôi được vợ con mình thì thật xấu hổ. Lão lục không nợ của các con, tiền của nó, không được đυ.ng vào!”
“Còn có, hai người già chúng ta có giữ lại một ít để dành dưỡng lão, tuổi lớn, lỡ như có đau ốm trong người có chút tiền cũng không phiền đến các con. Phân gia rồi các con muốn dùng bép thì cứ dùng, không muốn thì có thể tự xây một căn bếp nhỏ, đồ dùng thì cứ chia theo tình huống. Đường Miên còn chưa kết hôn nên sẽ ở chung với hai ông bà già này, của hồi môn tương lai của con bé nếu các con có tâm thì chuẩn bị một chút, không cần nhiều chủ yếu là tấm lòng.”
“Mỗi nhà hàng tháng đem chút đồ ăn đến đây là được, tiền chúng ta không cần, ngày lễ ngày tết thì các con tự lo việc cúng lễ.”
“Ruộng đất thì chia đều, Đường Miên không chiếm phần, hai người già chúng ta định trồng một ít rau nên giữ lại một mẩu ruộng. Phần ruộng đất của lão lục định phân thế nào thì các con cứ tính với nó, chuyện này mẹ không quan tâm.”
“Chỉ có vậy thôi, nếu có thiếu xót chuyện gì thì thảo luận sau, các con có ý kiến gì không?”
Giang Tú Phân nói một chuỗi dài, những người Đường gia khác sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ không ý kiến.
Cơ bản mọi thứ đều rõ ràng, không còn chỗ nào cần xem xét lại.
Còn về khoản tiền trợ cấp của lão lục, trong lòng của mấy cô con dâu có chút ý niệm, nhưng mấy anh em Đường gia hoàn toàn không nghĩ đến. Là đàn ông, nếu không tự nuôi vợ con mình được phải lấy tiền của lão lục, bọn họ sẽ cảm thấy thật xấu hổ.
Đường gia phân gia rất nhanh, cơ hồ Giang Tú Phân nói như thế nào liền phân như thế, sau khi gọi trưởng thôn và các già làng làm chứng, Đường gia chính thức phân gia.
Lúc rời đi trưởng thôn và các già làng vẫn còn bối rối, Đường gia rất hòa thuận, cũng không nghe nói cãi nhau gì đó, sao đột nhiên phân gia?!
Mọi chuyện giải quyết rõ ràng xuôn sẻ, Giang Tú Phân liền lôi kéo Đường Miên vào phòng bà.
Giang Tú Phân ánh mắt nhu hòa mà nhìn Đường Miên nói: “Miên Miên à, con không cần lo lắng, tiền hồi môn và học phí của con mẹ vẫn giữ lại, sau này con có vào đại học cũng không cần lo chuyện tiền bạc.”
Đường Miên vẻ mặt mờ mịt, cô căn bản không lo lắng, hơn nữa bản thân cô cũng có tiền…… cô còn có phòng!
Chuyện phòng ở Đường Miên chưa từng nghĩ tới gạt Giang Tú Phân.
“Mẹ, học phí của con mẹ không cần nhọc lòng, ba mẹ tuổi lớn, tiền mẹ cứ giữ lại để hai người dùng. Con có tiền, hơn nữa con còn có phòng ở trong thành phố, nếu cha mẹ muốn thay đổi môi trường thì cứ vào thành phố, phòng ở rất đại.” Đường Miên nói rồi móc chìa khóa trong túi áo đặt vào tay Giang Tú Phân: “Phòng ở phía đông thành phố khu xx, cách cửa hàng bách hóa không xa.”
Giang Tú Phân hoảng hốt cúi đầu, nhìn chìa khóa con gái đặt trên tay.
Ách…… Bà muốn an ủi con gái, vì sao đột nhiên lại bị con gái an ủi?
Hơn nữa, con gái còn có phòng ở, bà không nằm mơ chứ?
Đột nhiên có cảm giác bị con gái vô tình khoe giàu một phen……
- ---------
Băng Băng: spoil chương sau tiết lộ tuổi thơ dữ dội của đại lão nhà ta mọi người nhớ đón đọc nha 💓💓.