Ra khỏi văn phòng của Phạm Văn nhịn không được nữa Đường Miên vội kéo Giang Tú Phân sang một bên chỗ rẽ cầu thang nơi không có nhiều người.
Giang Tú Phân thấy dáng vẻ có chuyện muốn nói của con gái, trong lòng thấy hơi lạ.
“Mẹ, thân thể của lục ca không sao.” Đường Miên kéo tay Giang Tú Phân, có chút ngượng ngùng mà sờ chóp mũi, tiếp tục nói: “Mẹ, đừng ngắt lời, cứ nghe con nói đã.”
“Cứ nói.” Giang Tú Phân nhìn chằm chằm Đường Miên trả về hai chữ.
“Mẹ biết con hiểu trung y mà, vấn đề phương diện kia của lục ca là do thuốc của con, lúc trước con đã hai lần gặp lục tẩu với người đàn ông kia dây dưa trước xưởng dệt. Chỉ là không chứng cứ, lục ca lần này bị thương trở về, con muốn lục ca nghỉ ngơi thật tốt, cho nên đã lấy thuốc kia cho lục ca uống.”
“Đường Miên, con đã sớm biết chuyện Trịnh Anh Hạnh có thai rồi đúng không?” Giang Tú Phân hồ nghi mà nhìn chằm chằm Đường Miên, ngay lúc Đường Miên muốn nói điểm gì đó thì Giang Tú Phân xua xua tay nói: “Thôi quên đi, chuyện này cứ mặc kệ vậy, dù sao lục ca con không cần phải nuôi con thay người khác, chuyện này mẹ sẽ nói với lão lục, con cũng đừng quản nữa.”
Trải qua một đêm kia Giang Tú Phân mơ hồ cảm thấy con gái mình có bí mật, nhưng con gái không nói bà cũng không hỏi, có một số việc biết ròi chưa chắc đã tốt, bây giờ thân thể Đường Chiến không sao là vấn đề tốt nhất.
Ở nông thôn từ trước đến nay trong ba loại bất hiếu thì vô sinh là bất hiếu nhất, đàn ông vô sinh bị truyền ra ngoài sẽ bị người ta nói khó nghe hơn cả phụ nữ.
Nếu con gái đã nói thân thể lão lục không có vấn đề, vị bác sĩ mà chủ nhiệm Phạm đề cử kia không cần gặp nữa, việc cấp bách hiện giờ là chuyện ly hôn của lão lục, nhưng chuyện ly hôn này rất gấp, chờ Đường Chiến trở về bộ đội đánh tiếng, sau đó để người đến kiểm chứng, thật rất phiền toái.
Bên kia, Trịnh gia ——
“Trịnh Anh Hạnh, mày mau nói chuyện này cho rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế này! Lúc trước giới thiệu là chính mày tự nguyện gả cho Đường Chiến, tụi tao không bức ép hay đe dọa mày phải chấp thuận. Mày mau nói mày đã làm gì! Trịnh gia chúng ta đã bị mày làm cho mất hết mặt mũi rồi con ơi là con, tao đời trước không trước không biết tạo nghiệp thế nào, đời này lại sinh ra một thứ nghiệp chướng như mày, mày nói đứa trẻ trong bụng là của ai, hôm nay mày nhất định phải nói cho tao biết, bằng không tao đánh gãy chân mày!” ông Trịnh giận đến đỏ mặt gân xanh đều nổi lên, đủ biết chuyện này làm ông thật sự tức giận.
Bà Trịnh hai mắt đỏ hoe, đồng tình nói: “Hạnh Nhi a, con mau nói rõ chuyện này, bên trong có phải hiểu lầm gì không, có hiểu lầm thì con mau giải thích, Đường gia bên kia mẹ sẽ thay con nói chuyện, mẹ đi cầu xin bà thông gia. Chờ bên thông gia bớt giận mẹ mang con sang bên đó nói chuyện……”
“Nói cái rắm, Đường gia người ta đều nói rất rõ ràng, người ta không cần đứa con dâu này, bà còn mong tới cửa để người ta khinh thường à, Trịnh Anh Hạnh, mày mau mở miệng nói, đừng làm như con rùa đen rụt cổ không nói lời nào cũng được.”
“Lão nhân, ông đừng quá tức giận, cẩn thận cơ thể chịu không nổi!”
“Chịu không nổi cũng chẳng sao, dù gì lão già này cũng không còn mặt mũi ra ngoài gặp người, nuôi một đứa con gái làm ra chuyện xấu hổ như vậy sống để làm gì, để tôi tức chết còn sướиɠ hơn!” Ông Trịnh nói một hơi hết câu rồi không nhịn được ho khan.
Bà Trịnh nhìn trong lòng gấp đến độ không được, vội vàng giúp đỡ thuận khí.
“Hạnh Nhi, con nói một câu đi, chẳng lẽ con muốn để hai bọn ta tức chết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, con mở miệng nói mau!” Trịnh mẫu lời này cơ hồ là rống lên.
Trịnh Anh Hạnh lấy tay bụm một bên mặt, mặt đau đến không chịu được, bên tai còn phải nghe cha mẹ la mắng, đầu cũng bắt đầu đau.
Trịnh Anh Hạnh trong lòng cười nhạo một tiếng, thấy khuôn mặt đỏ bừng vì ho sặc sụa của lão cha, trong lòng không có một chút dao động.
Đối với người cha này trong Trịnh Anh Hạnh thật khokng có cảm giác, đều nói hổ đói không ăn thịt con, đời trước sau khi cô ta ly hôn với Đường Chiến liền bị cha đuổi ra khỏi nhà. Nếu không phải trong nhà đem cô ta đuổi đi Trịnh Anh Hạnh cảm thấy có khả năng đời trước mình sẽ khoing thảm như vậy, sau lại đến lúc Trịnh Anh Hạnh sinh bệnh hai vợ chồng này cũng chẳng đến thăm một lần, vô luận là kiếp trước hay trọng sinh kiếp này cô ta đối với cái nhà này tâm đã lạnh.
“Ly hôn thì ly hôn, ly hôn cũng không chết được, nếu các người cảm thấy bị tôi làm cho mất mặt cùng lắm thì tôi sẽ dọn ra ngoài ở. Tôi biết các người không thích tôi, bởi vì tôi là con gái, từ nhỏ đến lớn cái gì tốt các người đều cho em trai, các người không thích tôi, được, tôi đi, không ý khiến các người chướng mắt nữa!”
Trịnh Anh Hạnh nói xong liền đứng dậy không đợi hai vợ chồng già nói gì thêm trực tiếp chạy ra ngoài.
Trịnh Anh Hạnh bỏ nhà đi, cô ta đến xưởng dệt, dù sau ở xưởng dệt cũng có ký túc xá cho cô ta ở.
Còn miếng thịt thừa trong bụng, Trịnh Anh Hạnh đợi qua mấy này nữa sẽ đến bệnh viện phá. Lúc trước dùng thuốc bắc là vì cô ta không muốn lưu lại chứng cứ, lúc này chuẩn bị ly hôn với Đường Chiến, mọi chuyện cũng đã vỡ lỡ, đến bệnh viện hay không cũng chẳng khác biệt, hơn nữa đi bệnh viện còn có thể an toàn hơn một chút.
Trọng sinh một lần, Trịnh Anh Hạnh vẫn là thực quý trọng mạng sống của mình.
Tuy nhiên phải ly hôn với Đường Chiến như vậy thật đáng tiếc, Trịnh Anh Hạnh chỉ cần tưởng tượng đến tương lai Đường Chiến sẽ có thành tựu lớn liền không cam lòng, đồng thời trong lòng hận số mệnh đã cho cô ta trọng sinh lại để cô ta mang thai con của Từng Kiến Thành.
Trịnh Anh Hạnh cắn răng, nghĩ đến đầu sỏ gây ra chuyện này trong mắt nổi đầy tơ máu.
Đều do Đường Miên, nếu không vì Đường Miên cô ta khẳng định sẽ không phải ly hôn với Đường Chiến.
Đường chiến chính là người đàn ông của cô ta, là Đường Miên phá vỡ kế hoạch của cô ta.
Trịnh Anh Hạnh trong lòng cảm thấy mọi chuyện không nên là như vậy, giống như có gì đó đã thay đổi mà cô ta không hề hay biết.
——————
Rời khỏi bệnh viện.
Đường Chiến cảm thấy không hiểu, vì sao từ lúc rời khỏi bệnh viện đến giờ em gái luôn nhìn mình bằng ánh mắt đầy áy náy.
Kế tiếp họ đưa Đường Miên đến cổng trường Lục trung, nhìn Đường Miên đi vào mới xoay người rời đi.
Về đến nhà những người khác ở Đường gia không thấy Trịnh Anh Hạnh về cùng cũng mơ hồ đoán ra được, lão lục và Trịnh Anh Hạnh thật sự ly hôn, tuy rằng không biết lão lục vì sao muốn ly hôn Trịnh Anh Hạnh, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến họ.
Đường Chiến vừa vào sân đã định về phòng, còn chưa kịp định thần đã bị Giang Tú Phân gọi lại.
“Lão lục, con qua phòng của mẹ một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Giang Tú Phân nói.
“Vâng.” Đường chiến nói rồi đi theo vào nhà, Đường Dương Sơn liếc mắt nhìn những người trong viện, nhàn nhạt nói: “Lo làm việc của mình đi, đừng có mà đem chuyện trong nhà nói cho người ngoài biết, mẹ các ngươi mà biết thì đừng trách tại sao lại nhận quả đắng.” Đường Dương Sơn nói xong liền chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Trong phòng, Giang Tú Phân vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Đường Chiến, trầm mặc một lát mới nói: “Chuyện ly hôn này con đừng để trong lòng, là mẹ có lỗi với con, nếu mẹ sớm biết Trịnh Anh Hạnh là người như vậy đã không rước cô ta vào nhà làm hại con……”
Chuyện này đối với Đường Chiến mà nói không có khả năng không bận tâm, bất luận người đàn ông nào gặp phải chuyện này ít nhiều gì cũng sẽ hậm hực trong lòng.
“Khụ khụ, còn có một chuyện nhi, Trịnh Anh Hạnh nói chuyện đó con đừng để ở trong lòng, thân thể con không có vấn đề, chuyện này là do nha đầu Miên Miên làm, con bé cho con uống thuốc……” Giang Tú Phân giải thích nguyên nhân Đường Miên cho anh uống thuốc, gương mặt già nua có hơi ngượng ngịu.
Con gái làm chuyện này cũng không nói trước một tiếng, xác thật nên dạy dỗ lại.
Đường Dương Sơn nghe thấy chuyện này có liên quan đến con gái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ở một bên yên lặng giả ngu.
Lúc này, ông nói gì cũng không thích hợp, vẫn là nên im lặng.
Tuy nhiên Đường Miên cũng không hoàn toàn sai, nếu Đường Miên nói thẳng chuyện xấu mà Trịnh Anh Hạnh đã làm, không thể khẳng định người trong nhà có tin hay không, nhưng Trịnh Anh Hạnh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, Trịnh Anh Hạnh không thừa nhận, như vậy lão lục chạm vào Trịnh Anh Hạnh đến lúc đó có nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
Đường Chiến vẻ mặt mộng bức nghe mẹ nói, cả người đều không khỏe.
Cảm xúc trong lòng hỗn loạn, anh không biết nên nói gì, thì ra đây là lý do khi nãy Miên Miên nhìn anh bằng ánh mắt áy náy.
Đường Chiến đối với Trịnh Anh Hạnh vẫn rất rõ ràng, lúc trở về Trịnh Anh Hạnh câu dẫn, dù sao Đường Chiến cũng là thanh niên trai tráng huyết khí phương cương, nói không có ý tưởng kia là không có khả năng, huống chi đó là vợ của mình.
Do chân bị thương còun chưa lành, Đường Chiến từ chối.
Từ chối thì cũng không sao anh có thể nhịn, nhưng Đường Chiến vậy mà phát hiện bản thân không có phản ứng.
Đường chiến rất rõ ràng thân thể của mình, lúc trước ở viện quân y bác sĩ nói cái chân bị thương có thể lưu lại di chứng, có lẽ sau khi bình phục không thể huấn luyện được nữa, yêu cầu xuất ngũ, chuyện này Đường Chiến vẫn luôn giấu người trong nhà.
Nhưng hôm nay có kết quả kiểm tra, chân anh không bị sao, làm cho Đường Chiến hết sức kinh ngạc, Đường Chiến sẽ không hoài nghi trình độ của bác sĩ viện quân y, nhưng là vị bác sĩ Phạm kia có thể làm chủ nhiệm hẳn là cũng có bản lĩnh.
Đường chiến chỉ có thể an ủi chính mình, có thể là tố chất thân thể cuat anh tốt, cho nên mới khôi phục tốt như vậy.
Tuy nhiên Giang Tú Phân thấy biểu tình trên mặt Đường Chiến có chút khó coi nghĩ rằng anh tức giận, tâm trầm xuống, mở miệng nói: “Sao, cậu đang giận em gái cậu hả? Miên miên cũng là vì muốn tốt cho cậu, đừng có mà suy nghĩ với vẩn?”
“Vâng, chuyện này con đã biết, con không tức giận.” Đường chiến lại nói: “Nếu không có việc gì nữa thì con phòng đây.”
“Đi đi, để tôi nói chuyện với cha cậu.” Giang Tú Phân xua xua tay đuổi Đường Chiến đi.
Chờ Đường Chiến rời khỏi Giang Tú Phân liền nhịn không được đỏ hốc mắt, hướng tới Đường Dương Sơn oán giận nói: “Bạn già à, ông nói xem có phải lúc trước tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu, nên kiếp này phải để lão lục gánh nợ không? Sớm biết rằng sẽ như vậy lúc trước tôi đã không cho lão lục đi bộ đội, càng sẽ không cả ngày hối thúc lão lục trở về kết hôn, rước cái thứ không biết xấu hổ kia về nhà, trong lòng tôi đối với con nó thấy rất áy náy, lần này ly hôn rồi thì lần sau là tái hôn, có cô gái nào muốn gả cho một người tái hôn lần hai, về sau con chúng ta phải làm thế nào đây?!”
“Bà đừng suy nghĩ nhiều, lão lục tốt như vậy, không chừng con dâu tương lai sau này sẽ không làm bà nhọc lòng.” Đường Dương Sơn an ủi nói.
“Không nhọc lòng, tôi sao có thể không nhọc lòng, lỡ như lão lục không tìm được một người tốt, tôi đây dứt khoát chết đi cho rồi.”
“Đừng nói bậy, bọn nhỏ đều lớn cả rồi, bà không sống nữa, còn con gái để ai lo?”
“Đúng vậy, tôi vẫn còn con gái, tôi phải sống thật tốt.” Giang Tú Phân lau nước mắt, một lần nữa vực dậy tinh thần.
Con gái còn nhỏ, tương lai bà sẽ bảo vệ con bé thật tốt!
——————
Lục trung.
Đường Miên trở về lớp học, ngồi trong phòng cúi đầu xoát đề, ánh đèn trên cao chiếu xuống người Đường Miên, không phải có câu nói nói như vậy, chờ hạ xem mỹ nhân, càng xem càng đẹp.
Nhưng mà các học bá ở trong lớp ôn luyện toán, cơ hồ không ai chú ý đến Đường Miên, toàn bộ sự chú ỷ đều đổ dồn vào tốc độ Đường Miên xoát đề.
Lật trang, trong chốc lát, lật phiên trang.
Mé nó, còn lật trang!
Lý Giang Sơn nhìn động tác của Đường Miên cơ hồ thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa, sau một lúc lâu mới giơ tay đẩy đẩy gọng kính của mình, sau đó duỗi tay dùng bút chọc chọc Đường Miên ngồi ở phía trước.
Đường Miên nhận thấy được động tác của Lý Giang Sơn, dừng bút, sau đó quay đầu nhìn qua hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Ừm, có việc, cuối tuần này lớp thi đua của chúng ta muốn cùng nhau ra ngoài chơi, là ở ngọn núi gần đây, cậu có muốn đi chung không?” Lý Giang Sơn hỏi.
Leo núi, cũng coi như là hoạt động tập thể của lớp thi đua, đây gọi là làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, không thể chỉ ngồi trong phòng học cấm đầu xoát đề được, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi, lần này hoạt động là do giáo viên tổ chức, đến lúc đó cũng có đội ngũ các thầy cô đi theo.
Lý Giang Sơn giải thích cho Đường Miên biết đây là một hoạt động tập thể, Đường Miên suy xét một lát liền đáp ứng.
Hoạt động tập thể, thỉnh thoảng thư giãn một chút Đường Miên rất tán thành.
Trong một góc, Phó Hàn Đông nghe thấy Đường Miên đáp ứng tham gia hoạt động ánh mắt khẽ lóe lên, tầm mắt thường nhìn về phía Đường Miên. Chờ đến lúc trở về ký túc xá Phó Hàn Đông đến tìm Lý Giang Sơn.
“Cái gì, cậu muốn tham gia hoạt động? Không phải hôm trước cậu nói không rảnh sao? Như thế nào đột nhiên lại có thời gian?” Lý Giang Sơn nhìn Phó Hàn Đông vẻ mặt vô cảm, nghi ngờ.
Lần hoạt động này Lý Giang Sơn là người báo danh, ngay từ đầu Lý Giang Sơn đã hỏi Phó Hàn Đông, Phó Hàn Đông lúc ấy nói có việc cá nhân không có thời gian tham gia hoạt động, như thế nào chưa đến hai ngày đã có thời hian tham gia?
Phó Hàn Đông ngước mắt liếc Lý Giang Sơn, nhàn nhạt nói: “Bên kia hủy bỏ.” Cho nên liền có thời gian.
“Được thôi, tôi sẽ thêm tên cậu vô, nhưng là tôi nói trước một tiếng nha, điều kiện lần hoạt động này của chúng ta có thể không quá tốt.” Lý Giang Sơn giải thích như vậy một câu chủ yếu là biết Phó Hàn Đông gia đình điều kiện tốt, có khả năng sẽ không thích nghi được với các hoạt động có điều kiện thô sơ.
Phó Hàn Đông nghe Lý Giang Sơn xong cũng không nói gì xoay người rời đi, Lý Giang Dơn nhìn bóng dáng Phó Hàn Đông, gãi gãi đầu, vẫn là không hiểu được Phó Hàn Đông vì sao lại thay đổi chủ ý.
Rất nhanh đã chủ nhật, Lý Giang Sơn thông báo cho các bạn học tham gia hoạt động tập trung ở cổng trường, 8 giờ rưỡi xuất phát.
Bởi vì điểm đến không xa, dự tính là 11 giờ tới nơi, mọi người tự mang theo đồ ăn, đến lúc đó có thể nấu cơm dã ngoại, sau đó tập thể vui chơi một chút rồi về.
Bởi vì là hoạt động ngoại khóa, Đường Miên hôm nay không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với áo len, bên dưới là quần dài màu đen, sấn lên lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Mái tóc dài được buộc gọn gàng, vài sợi tóc xõa xuống hai bên má càng thêm vài phần phong tình.
Đường Miên đến sớm chỉ có vài người đã đến, mấy bạn học thấy Đường Miên thì vui mừng đến chào hỏi.
Đợi gần 20 phút mọi người mới lần lượt đến, lần này dẫn đội là giáo viên lớp toán thi đua, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, vừa nhìn là biết thầy cố tình chuẩn bị cho hôm nay đã lâu, mặc cả một bộ đồ thể thao màu đen, vác một cái ba lô lớn.
Sau khi chắc chắn mọi người đã có mặt đông đủ bắt đầu xuất phát, Đường Miên không nhanh không chậm đi giữa hàng, Đường Miên đột nhiên phát hiện bên người có một bóng người mãnh khảnh, Đường Miên quay đầu liền thấy bên cạnh người Phó Hàn Đông.
Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt Đường Miên, Phó Hàn Đông cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt cả hai chạm nhau, không khí có chút xấu hổ.
Đường Miên thu hồi tầm mắt trước, bước chân nhanh hơn một chút, chỉ chốc lát sau liền rời xa Phó Hàn Đông đi đến phía trước.
Phó Hàn Đông, là nam sinh nguyên chủ thích, Đường Miên đối với gu thẩm mỹ của nguyên chủ không có gì ý kiến, nhưng là nói thật, Đường Miên đối với loại hình nguyên chủ thích, không có cảm giác, có lẽ là do số tuổi kiếp trước của Đường Miên, nên cô không muốn quen với một người cùng trang lứa.
Loại soái ca sơ mi trắng như Phó Hàn Đông lại càng không phải gu của Đường Miên, Đường Miên tin tưởng Phó Hàn Đông đối với cô cũng không có ý tưởng, bằng không lúc trước nguyên chủ thổ lộ Phó Hàn Đông sẽ không thẳng thắn cự tuyệt như vậy.
Người khác không nhận thấy được không khí vi diệu giữa Đường Miên và Phó Hàn Đông, nhưng là trong đám người có Khương Yên phát hiện, Khương Yên là vị hôn thê trên danh nghĩa của Phó Hàn Đông, lúc này thấy vị hôn phu kia của mình bất động thanh sắc tiếp cận hoa khôi, Khương Yên khóe miệng cong lên lộ ra một nự cười đầy ý vị.
Nga nga, vị hôn phu này kĩ thuật diễn xuất thật kém cỏi, phải chăng kiếp trước cậu ta vẫn chưa xuất sư?
11 giờ, đoàn người tới nơi, thầy giáo cho mọi người nghỉ một lúc rồi bats đầu phân công việc.
Tìm củi, xử lý nguyên liệu nấu ăn là việc của các bạn nữ, còn mấy công việc tổn thể lực hơn giao cho các bạn nam.
Đường Miên bị phân công việc tìm củi, không biết có phải Đường Miên suy nghĩ nhiều không, cô cảm thấy bạn học Khương Yên cùng nhóm cứ nhìn chằm chằm cô.
Khương Yên xác thật nhìn chằm chằm Đường Miên, hơn nữa còn không e dè, quang minh chính đại mà nhìn Đường Miên.
Đường Miên ngước mắt nhìn về phía đối phương, tuy rằng không biết Khương Yên vì sao nhìn chằm chằm cô, nhưng Đường Miên cảm giác đối phương không có ác ý nên không để ý.
Đường Miên mặt dày cảm thán một câu: Ai, trời sinh cho khí chất, lớn lên quá đẹp cũng là một loại phiền não.
Đường Miên cùng Khương Yên đi đến khu rừng không xa tìm củi……
Bên kia, hai nam sinh đi ra bờ sông múc nước, khi đi ngang qua một cây đa to thì phát hiện có vật gì đó giáu dưới goics đa, một nam sinh bởi vì tò mò liền ngừng lại.
Bởi vì rễ cây quá thấp, nam sinh liền ngồi xổm xuống nhìn phía dưới rễ cây, hình như có một cái hố, cái hố này không lớn, nam sinh trời sinh gan khá lớn, thấy bên trong tựa hố có thứ gì đang phát sáng, liền duỗi tay đào lên.
Nam sinh đi cùng thấy thế liền vội vàng nói: “Cậu đừng xằng bậy, lỡ dưới đó có rắn rết gì rồi sao, gan thật chỗ như vậy cũng thì tay xuống đào, nếu mà bị cắn thì biết làm sao bây giờ?”
“Ha ha ha, cậu quá khoa trương rồi, tôi lớn lên ở nông thôn, tôi vừa rồi cũng xem qua, trong này không có vật gì kì quái. Chỉ là có thứ gì đó phát sáng, tôi móc ra xem, cậu xem cây đa này lớn như vậy, nhất định rất nhiều năm, không chừng bên trong còn có bảo bối?” Nam sinh trở về một câu, sau đó duỗi tay đi vào.
Chỉ chốc lát sau nam sinh móc ra một thứ, đó là một viên ngọc thiền, toàn thân sáng trong, màu sắc cũng rất sáng, thoạt nhìn, đã rất cổ.
Nam sinh dùng tay vuốt ve một chút, thổi thổi bụi đất bên trên, sau đó cất vào trong túi.
Một nam sinh khác thấy bạn học cất thứ gì vào túi quần, nhưng là không thấy rõ là cái gì, liền mở miệng hỏi nói: “Thứ gì vậy?”
“Không có gì, chúng ta mau đi múc nước đi.” Nam sinh qua loa trả lời rồi bỏ đi trước.
Đường Miên và Khương Yên ôm củi trở về đã có bạn học dọn bếp sẵn, Đường Miên cất củi xong rồi giúp các bạn học khác thu thập nguyên liệu nấu ăn. Bởi vì nhiều người, sức lớn, đồ ăn đem theo cũng rất phong phú, có rau, có thịt.
Cách đó không xa, Phó Hàn Đông nhìn Đường Miên cùng các bạn học khác, dưới ánh mặt trời cô càng thêm đẹp, bởi vì vận động làn da có chút ửng hồng, đột nhiên có cơn gió thổi qua, thổi vài sợi tóc bên má tung bay.
Đường Miên lóa mắt như vậy làm Phó Hàn Đông không thể rời mắt, cậu ta cứ trộm nhìn cô, lại không dám để cô biết tâm tư của mình.
Lúc trước chính là cậu ta cự tuyệt, lúc này cậu như thế nào lại không biết xấu hổ.
“Thật xinh đẹp đi?”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thoát, Phó Hàn Đông nháy mắt hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn người đứng bên cạnh, người kia là Khương Yên làm Phó Hàn Đông cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Khương Yên dù sau cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của cậu ta, tuy rằng hai người chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nhưng là hai bên gia đình đã định ra hôn ước, hai người trong lòng đều biết rõ ràng.
Khương Yên nhận thấy được ánh mắt của Phó Hàn Đông, quay đầu nhìn lại, đối mắt với Phó Hàn Đông, khẽ cười một tiếng, nói: “Thích người ta? Sao trước kia lại từ chối? Nếu lúc đó cậu không từ chối thì lúc này người ta đã là bạn gái cậu.”
Phó Hàn Đông không mở miệng, nhấp nhấp môi mỏng, không hiểu tứ của Khương Yên.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là xem náo nhiệt thôi, dù gì chúng ta cũng có hôn ước, nếu cậu nghiêm túc thì từ hôn rồi theo đuổi người ta, mặc dù tôi đối với cậu không có cảm giác, nhưng không thích vị hôn phu trên danh nghĩa của mình lại đi theo đuổi người con gái khác, đây là sự tôn trọng đối với tôi và cả người con gái cậu thích, cậu hiểu chứ?” Khương Yên nói một câu này rồi rời đi.
Dù sau Khương Yên cũng là tiểu thư danh viện, Phó Hàn Đông thích người con gái khác không sao cả, nhưng giải quyết xong chuyện của mình ròi hãy tính đến chuyện khác, đây là điểm mấu chốt nếu làm người nên tuân thủ, không để sau này lại nhận quả đắng.
Phó Hàn Đông nhìn bóng dáng Khương Yên, ánh mắt hơi trầm xuống.
Phó Hàn Đông bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của việc từ hôn, Khương Yên nói không sai, có lẽ cậu nên từ hôn trước đã.
Đường Miên lúc này hoàn toàn không biết tâm tư của Phó Hàn Đông và Khương Yên, lúc này lực chú ý của cô đang hướng về một nam sinh khác.
Nam sinh nhận thấy được ánh mắt của hoa khôi, vẻ mặt mờ mịt sờ mặt mình, cậu ta không cảm thấy hoa khôi coi trọng mình, cậu ta biết mình lớn lên khó coi nên cũng tự hiểu lấy.
Đường Miên nhìn chằm chằm nam sinh kia vài lần, rồi đi đến chỗ cậu ta, những người khác thấy hành động của Đường Miên có hơi sửng sốt, thẳng đến lúc Đường Miên đứng trước mặt nam sinh tất cả vẫn giữ vẻ mờ mịt như cũ.
“Cậu vừa rồi cầm thứ gì?” Đường Miên nhìn chằm chằm nam sinh, mở miệng hỏi.
Nam sinh nghe Đường Miên hỏi, không biết vì sao trong đầu cậu ta lại nghĩ đến viên ngọc lấy từ gốc cây đa lúc nãy.
Nghĩ đến vật kia nam sinh có chút hoảng hốt, ma xui quỷ khiến cậu liên tục lắc lắc đầu, nói: “Không, tôi không có lậy vật gì cả.”
“Đừng động vào thứ không nên lấy……” Đường Miên lời nói còn chưa xong đã bị nam sinh ngắt lời.
Nam sinh đỏ mặt tía tai, sắc mặt khó coi nói: “Đường Miên, lời cậu nói là có ý gì, cậu dang ám chỉ là tôi trộm đồ phải không? Đường Miên, tôi biết gia đình của tôi điều kiện không tốt, cậu không phải cũng là người nông thôn sao, cậu dựa vào cái gì khinh thường tôi, nhà tôi nghèo, nhưng tôi sẽ không đi trộm đồ, cậu đừng có nói chuyện lung tung.”
Đường Miên vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Được thôi, có lòng tốt nhắc nhở, kết quả người ta không cảm kích.
“Tôi không có ý kia, tôi nói đã nói gì không phải mong cậu thứ lỗi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, vật kia tốt nhất nên trả lại đi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không có lấy bất cứ thứ gì.”
Nghe thấy nam sinh phủ nhận, Đường Miên nhìn chằm chằm cậu ta, nam sinh bị nhìn đến có chút chột dạ, Đường Miên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Sau này, có xảy ra chuyện thì cứ đến tìm tôi.”
Nam sinh:???
Cô ta nói cái gì vậy? Không hiểu ra sao, chắc là có bệnh đi?!
Đường Miên thấy vẻ mặt của nam sinh không để bụng, nhưng cũng không nhiều lời nữa. Tuy nhiên, đến lúc có chuyện cậu ta đến tìm cô, cô csẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.
Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn?
Đường Miên chính là rất hẹp hòi, rất thù dai.
Buổi chiều 3 giờ, hoạt động kết thúc tốt đẹp, đoàn người thu thập đồ đạc xuống núi.
Buổi tối ——
Ký túc xá nam.
Trên giường, nam sinh nằm ở tầng trên, trong lúc ngủ mơ trán cậu ta nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, tựa hồ mơ thấy cái gì đặc biệt đáng sợ, ngay cả ở trong mơ toàn thân cũng đều bủn rủn.
Bỗng dưng, cậu ta mở to mắt, sau một lúc lâu không có hô hấp, mất gần nửa phút sau mới hổn hển lấy lại hô hấp, tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, nghĩ đến giấc mơ lúc nãy, nam sinh vẫn còn sợ hãi.
Khi cậu thiếu niên nhìn chằm chằm lên trần nhà, trần nhà màu trắng ban đầu đột nhiên biến ảo, khuôn mặt của một nữ quỷ dần xuất hiện trên trần nhà, gương mặt kia tái nhợt không hề có huyết sắc, nhếch miệng lại gần cậu ta, lộ ra hàm răng trắng hôi hám.
Khủng bố tới cực hạn, nam sinh cảm giác không khí xung giảm đi vài dộ.
“Tìm được rồi……”
Tiếng nói âm trầm của nữ quỷ vang lên, âm thanh nhàn nhạt vang vọng cả ký túc xá.
Nam sinh nhìn chằm chằm gương mặt giống y như đúc với người phụ nữ trong giấc mơ, cả người phảng phất đều đổ mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm.
“Tí tách!” Một âm thanh rất nhỏ khẽ vang, một giọt đỏ tươi lăn dài trên má nữ quỷ, rơi xuống mặt nam sinh, trong không khí tản mát ra một cổ nhàn nhạt mùi tanh, gay mũi mà lại ghê tởm, làm người ta buồn nôn.
- -------
Tuần này kiểm tra liên tục không có thời gian cập nhật mong cả nhà thông cảm.
Tuần sau sẽ cô gắng hơn😔😔😔.