Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nhu Nhược Nữ Xứng Tiểu Bạch Miêu

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Dĩ Nhiên thừa nhận chính mình có chút sợ hãi. Không giống như những người khác, cậu bé béo nhìn nó ánh mắt mang theo vẻ điên cuồng bệnh hoạn. Trước đó tại phòng ăn, cô có thể trốn đến trong góc bình hoa, nhưng hiện tại đang ở vườn hoa, bên người cô chỉ có một cái sức chiến đấu, mà Đồng Úc Vu thậm chí không nhất định hơn được cô. Cô cảm thấy mình không còn nơi nào để trốn, có chút nôn nóng kêu to, âm thanh rõ ràng sắc nhọn hơn so với bình thường.

Đồng Úc Vu cũng phát hiện cậu bé cách đó không xa, nhưng cô cũng không để ý đến người không quan trọng, chỉ liếc một cái liền thu hồi ánh mắt, đưa tay lên gãi gãi cằm con mèo trắng nhỏ, sau đó liền bế nó lên đặt trên bả vai.

Vẻ ngoài điềm tĩnh của tiểu thư búp bê đã mang lại cho Mạnh Dĩ Nhiên dũng khí, cô buộc chính mình đừng đi chú ý cậu bé, học Đồng Úc Vu đem lực chú ý đặt vào trên sách.

Sau khi xuyên qua, Mạnh Dĩ Nhiên liền vô sự tự thông* có thể nghe hiểu ngôn ngữ của thế giới này, nhưng cô cũng không nhận ra chữ viết. Cuốn sách bìa đen này là cuốn dày nặng duy nhất tồn tại cho dù là trong phòng sách của Đồng Úc Vu, nội dung bên trong khá phức tạp. Mạnh Dĩ Nhiên hoàn toàn không hiểu, nhưng Đồng Úc Vu lại nhìn mê mẩn, dường như có khuôn vàng thước ngọc** gì được ghi lại ở bên trong đó.

*vô sự tự thông (thành ngữ): có nghĩa là tự học, học mà không có giáo viên.

**khuôn vàng thước ngọc: thành ngữ Trung Quốc có bính âm là jīn kē yù lǜ, ban đầu mô tả sự hoàn hảo của các quy định pháp luật. Hiện so sánh cần thiết tuân thủ, không thể thay đổi tín điều. Xuất từ hán · dương hùng 《 kịch Tần mỹ tân 》(Theo Baidu).

May mắn thay, sau khi Đồng Úc Vu lật một trang, một bức tranh minh hoạ thế mà xuất hiện trên trang sách, Mạnh Dĩ Nhiên như được đại xá, nhìn chằm chằm bộ kia tranh minh hoạ suy nghĩ.

Tranh minh hoạ phác thảo các đường cơ thể người màu đen đơn giản, nhưng điều kỳ lạ là có một số hoa văn màu đỏ bất thường được vẽ trên cơ thể người, trên khắp cơ thể, ví dụ như hai tay cổ tay liền đều có một hình tam giác kỳ lạ.

Mạnh Dĩ Nhiên suy đoán hình vẽ kỳ quái có thể là một loại hình xăm nào đó, nhưng sự kết hợp của những họa tiết màu màu này không được đẹp mắt về mặt thẩm mỹ, ngược lại nó giống như có tác dụng gì mà cô không biết đến.

Đang miên man suy nghĩ thì bên tai cô nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu chỉ thấy cậu bé mập đang đi về phía họ.

Các cô không muốn để ý tới cậu bé mập, nhưng đối phương lại dường như cũng không tính buông tha các cô.

“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Cậu bé phá vỡ sự im lặng, lời mở đầu không có thu liễm âm lượng, cũng không có sử dụng tôn xưng.

Đồng Úc Vu không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn cậu, dùng ánh mắt hỏi ý đồ của đối phương.

Cậu bé mập nhìn về phía con mèo nhỏ màu trắng trên bả vai của cô: “Đây là thú cưng quý hiếm sao? Rất hiếm thấy, ta cũng chưa hề gặp qua.” Nói xong, cậu liền tán dương: “Rất đáng yêu.”

Đồng Úc Vu vuốt ve những trang sách đã ố vàng, đầu ngón tay trắng nõn để lộ ra một màu hồng kỳ lạ dưới ánh mặt trời.

Cô nhìn xem đơn thuần không rành việc đời, lại luôn có thể xem thấu lòng người trong chớp mắt. Đối mặt lời khách sáo của cậu bé, cô trực tiếp mở miệng phá vỡ ảo tưởng của cậu: “Không cần có ý đồ với nó.”

“Tại sao?” Cậu bé cũng không có cảm thấy mình không được hoan nghênh chút nào, lại tiến gần hai bước, “trước đó ngươi rõ ràng đồng ý muốn tặng nó cho ta chơi, lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Ngươi có biết hay không, người lớn là không thể lừa gạt trẻ con.”

Đồng Úc Vu cúi đầu không nhìn cậu nữa, Mạnh Dĩ Nhiên phát hiện cô lại bắt đầu xem cuốn sách trên đầu gối, đang tập chung vào bộ bức tranh minh họa cơ thể người kia mà cô vừa nghiên cứu.

Cậu bé mập hai tay chắp sau lưng: “Nó đã được ngươi nuôi đến cũng không tệ lắm, nhưng ngươi không cảm thấy nó có thể càng đáng yêu sao?”

Câu nói này cuối cùng cũng khơi dậy hứng thú của Đồng Úc Vu, cô lần nữa đưa ánh mắt đặt vào trên người cậu bé, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Cậu bé nhếch môi, Mạnh Dĩ Nhiên thậm chí có thể nhìn thấy lợi đỏ tươi trong miệng của cậu.

Cậu nói “loại này vật nhỏ, tuy nhỏ yếu nhưng linh hoạt là chơi nhất thú vị. Ta bình thường sẽ đem trói chúng lại trước, bọn chúng sẽ giãy dụa, chờ phát hiện không cách nào trốn thoát hoặc là sau khi hao hết sức lực liền sẽ tạm thời an tĩnh lại. Lúc này tiến lên trước ôn nhu sờ sờ nó, nó liền sẽ đem chúng ta xem như chúa cứu thế, hèn mọn lấy lòng, thậm chí còn thè cái lưỡi buồn nôn ra liếʍ tay của ta.”

“Trong khi nó buông lỏng cảnh giác, ta liền ——”


Cậu bé đột nhiên tiến lên một bước dài, nâng hai tay lên làm ra động tác bóp cổ, hai mắt sáng lên nói: “Cứ như vậy mạnh mẽ bóp lấy nó, đưa nó rơi trên mặt đất.” Cậu “hắc hắc” cười lên, vẻ mặt như còn dư vị: “Ngươi tuyệt đối không biết rõ, nó có thể phát ra âm thanh dễ nghe đến mức nào. Sau một vài cú ném, âm thanh liền theo sắc nhọn biến thành mềm nhũn, đặc biệt nghe hay.”

Lông của Mạnh Dĩ Nhiên đều nổ tung, theo bản năng cô cong lưng lên, nhe ra răng nanh về phía cậu bé mập, phát ra tiếng cảnh cáo “ô ô” trong cổ họng.

Cô còn là xem thường trình độ biếи ŧɦái của cậu bé này, trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ tới một cậu bé mới mười tuổi lại có thể nói ra những lời kinh tởm như vậy.

Đối mặt với phản ứng kịch liệt của Mạnh Dĩ Nhiên, cậu bé không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn tỏ ra hài lòng.

Cậu tiếp tục nói: “Ngươi không thể gϊếŧ bọn chúng ngay từ đầu, nếu không hứng thú sẽ giảm đi rất nhiều. Sau khi đem bọn nó quẳng choáng, ta sẽ cho chúng nó một chút thời gian khôi phục, sau đó……”

Cậu nhìn xem Đồng Úc Vu, hỏi: “Như ngươi tiểu thư thành bảo được nuông chiều này, đã nhìn thấy dao bao giờ chưa? Ta nói là loại dao chuyên dùng trong bếp để thái thịt, đồng dạng rất sắc bén, đương nhiên, cùn một chút tốt hơn, có thể chơi được lâu hơn.”

Đồng Úc Vu thế mà gật gật đầu, đáp lại nói: “Ừ.”

Mạnh Dĩ Nhiên như bị sét đánh.

Cô bỗng nhiên phát hiện, Đồng Úc Vu từ đầu tới đuôi thế mà đều nghe được rất nghiêm túc. Sự chú ý của cô ấy dường như đã hoàn toàn chuyển từ cuốn sách sang câu chuyện của cậu bé, chỉ còn lại một ngón tay gõ vào hình minh họa cơ thể người một cách vô thức. Đường nét đỏ thẫm tương phản rõ rệt với làn da trắng của cô ấy, nhưng chúng lại hài hòa một cách kỳ lạ, vào một khoảnh khắc nào đó, Mạnh Dĩ Nhiên thậm chí còn bị ảo giác sắc đỏ kia muốn lan tràn khắc vào đầu ngón tay cô ấy.

Mèo trắng nhỏ liền cơ bản cảnh giác đều quên, nó ra sức đứng lên nửa người trên, vỗ nhẹ vào má Đồng Úc Vu với hai bàn chân trước màu hồng của nó.

Đồng Úc Vu hoàn toàn không nhìn cô, đưa tay chuẩn xác bắt lấy móng vuốt đang vung lên của cô, nhẹ nhàng bóp một chút, giữ chặt trong lòng bàn tay.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào con mèo trắng nhỏ, vẻ mặt hưng phấn tiếp tục nói: “Kế tiếp phần thú vị nhất liền đến, chúng ta có thể dùng một con dao, nhẹ nhàng cắt thân thể của nó……” Cậu liếʍ môi một cái, trên mặt toát đầy dầu nhờn dính bết: “Đầu tiên là tứ chi, thân thể, cuối cùng là cái cổ mảnh khảnh. Máu đỏ tuôn ra, trái tim yếu ớt dưới lớp da lông đập đến càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Nếu như nó giãy dụa, mùi máu tanh sẽ lan tràn đến càng nhanh, cơ thể mềm mại kia sẽ khô quắt xuống dưới tựa như xì hơi đồng dạng, đặc biệt đáng yêu.”

Mạnh Dĩ Nhiên nghe được đỉnh đầu run lên, hai cái chân sau chống trọng lượng của cơ thể đều đánh run.

Hết lần này tới lần khác cô còn bị Đồng Úc Vu nắm lấy, muốn chạy trốn cũng không thể, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn xem Đồng Úc Vu nhíu mày, như đang nghĩ về lời nói của cậu bé.

“Đương nhiên, còn có những cách chơi khác.” Cậu bé thở dồn dập, “con ngươi của nó nhìn rất không tệ, không biết cảm giác bị đâm thủng sẽ như thế nào. Ngươi có phải hay không cũng rất tò mò?”

Đồng Úc Vu quay đầu, nhìn Mạnh Dĩ Nhiên.

Làn gió mát từ trong vườn khuấy động mái tóc màu mực của cô, nhưng đôi đồng tử màu tím của cô lúc này bình tĩnh không dao động, u ám giống như vực sâu, cũng không còn sáng rọi như thường.

Sau đó, cô rời đi tầm mắt, trả lời câu hỏi của cậu bé: “Không hiếu kỳ.”

“Không hiếu kỳ? Ngươi tưởng móc ra cất giữ sao?” Cậu bé có chút thất vọng, nhưng vẫn là lui bước nói “được rồi, chúng ta chỉ chơi trò cũng được.”

Cậu xoa xoa tay, mong đợi nói: “Nhưng chúng ta phải lấy một số đạo cụ trước. Cha ta nói ngươi là chủ nhân của toà thành bảo này, ngươi hẳn là có thể lấy được con dao, phải không?”

Đồng Úc Vu có chút nghiêng người sang, cầm lấy một cái đĩa sứ nhìn liên thấy chế tạo giá trị xa xỉ bên cạnh. Món tráng miệng do người giúp việc chuẩn bị trên đĩa sứ bị cô đổ xuống đất, sau đó cô nhấc đĩa sứ lên đập mạnh. Sau tiếng “leng keng”, chiếc đĩa sứ vỡ tan tành, lưu tại trong tay cô là một mảnh nhỏ cỡ bàn tay có cạnh sắc nhọn.

Tiểu thư búp bê xinh đẹp không có khả năng đoán trước nguy hiểm, cô quan sát nhưng mảnh vỡ trong tay, dường như tại ước định nó có dễ sử dụng không.

Ánh mắt cậu bé sáng lên, cất cao giọng nói: “Cái này cũng được.”

Mạnh Dĩ Nhiên bị giọng nói của cậu gọi hoàn hồn, kêu lên một tiếng thê lương, thừa dịp Đồng Úc Vu vẫn đang chú ý đến mảnh vỡ, chân sau đạp một cái, đột nhiên lao ra khỏi vòng tay của Đồng Úc Vu. Cô sử dụng tốc độ tối đa mà cơ thể con mèo có thể phát ra, trước khi hai người ở hiện trường kịp phản ứng, coi đã lao như tên bắn chạy về phía gần nhất một bụi cỏ, ẩn thân trong hoa lá run lẩy bẩy.

Cậu bé “sách” một tiếng, chỉ về phía bụi cỏ nơi cô đang trốn: “Không thể để nó chạy mất!”.

Đồng Úc Vu còn ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, cuốn sách bìa đen đặt trên đùi. Khi Mạnh Dĩ Nhiên chạy trốn đã làm nát trang sách, một đạo nếp gấp xuất hiện trên tranh minh hoạ, nửa thân bên trái của hình người trái bị gập lại một cách kỳ lạ. Cổ tay khắc hoa văn hình tam giác màu đỏ bị lật ra ngoài không tự nhiên, vô lực buông xuống hướng mặt đất.

Tiểu thư búp bê đưa tay lên một nửa, để lộ một phần cổ tay nhỏ, nơi có thể nhìn thấy các mạch máu màu lục lam mảnh mai dưới ánh sáng mặt trời. Kia là biểu hiện của sự ốm yếu lâu không thấy ánh mặt trời, thể hiện sự yếu ớt cùng tái nhợt của cô. Nhưng cô lại mặt không biểu tình nhìn chăm chú lên mèo trắng nhỏ, năm ngón tay mảnh khảnh cầm một mảnh vỡ đồ sứ lóe ánh sáng lạnh, góc cạnh sắc bén như dao.

Mạnh Dĩ Nhiên biết rằng bây giờ là thời điểm tốt nhất để trốn thoát, thân thể cô linh hoạt, hoàn toàn có thể mượn thấp thoáng bụi cỏ rời đi địa phương khiến cô lông tóc dựng đứng này.

Nhưng cô xoay người, bước được hai bước khó khăn rồi đột ngột dừng lại.

Cô không thể để Đồng Úc Vu, người không tiện hành động, một mình lưu lại bên người cậu bé!

Cuối cùng, cô vẫn là chống đỡ không được chấp niệm trong lòng, xoay người chạy lại chỗ Đồng Úc Vu, há miệng cắn gấu váy của cô ấy, dùng sức ra bên ngoài lôi kéo.

Nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng chỉ khiến chiếc xe lăn phát ra hai tiếng "ken két", nghe tiếng đều ngại động tĩnh nhỏ.

Cậu bé nở một nụ cười quái đản "haha": “Vẫn là một con mèo ngốc nghếch, tiết kiệm thời gian.”

Mạnh Dĩ Nhiên có chút tuyệt vọng.

Cô không thể nhìn thấy sau lưng, nhưng lông tơ nhạy cảm của cô có thể cảm nhận được sự chuyển động nhỏ bé của không khí. Mùi tanh tưởi đánh thẳng vào người cô không giống gió mát của vườn hoa, mà là thuộc về cậu bé loài người trên thân tràn ngập mùi máu tươi.

Nhưng cô không muốn nhúc nhích, cũng không tâm tư tránh né, chỉ là cố chấp kéo Đồng Úc Vu, tùy ý nước bọt tràn ra làn váy màu vàng nhạt của đối phương thấm ướt ra một mảnh dấu vết màu đậm, gắt gao không nhả ra.

Khi lòng bàn tay của cậu bé sắp chạm vào gáy cô, cô ngẩng đầu lên, dường như xuất thần đối mặt với một dải ngân hà màu tím sẫm. Lúc này cô mới nhận ra, Đồng Úc Vu một mực tại nhìn xem cô, nhìn cô chật vật chạy trốn, nhìn cô đường cũ trở về, nhìn cô tốn công vô ích tại chỗ kéo túm lôi kéo. Trong cuộc đấu tranh bất lực này, cô ấy vẫn bình tĩnh giống như một người ngoài cuộc quan sát việc không liên quan đến mình, trơ mắt nhìn mèo trắng nhỏ chết đuối một mình.

Mạnh Dĩ Nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc tự ti, cô đành cam chịu nhắm mắt lại. Ngay sau đó, một cơn gió mạnh đúng hạn thổi đến, thổi đến cơ thể nhỏ bé của cô kém chút đi theo bay lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »