Chương 34.1

Mèo trắng nhỏ đang ngủ say chỉ là một bộ thể xác trống rỗng không có ý thức, lúc này Mạnh Dĩ Nhiên cũng không ở trong ký túc xá.

Điều trùng hợp là, cả hai người tuy ở hai nơi khác nhau, nhưng lúc này lại đều đứng trước khảo nghiệm gian nan liên quan đến tương lai của bản thân.

Linh Trạch vừa kiểm tra lại lần cuối, vừa nhắc nhở Mạnh Dĩ Nhiên: “Tôi nhắc lại lần cuối.”

Cậu hắng giọng một cái: “Địa phương cô sẽ đến là biên giới của Bắc Hải Chi Sâm, là thôn xóm mà tộc Kim Ly đã ở trước khi trốn vào bí cảnh. Việc cô cần phải rất đơn giản, là ở trong thôn tìm một khoảng đất trống đủ rộng rãi để vẽ Triệu Hoán Ma Pháp Trận.”

“Mặc kệ ma pháp trận có thành công hay không, thì nhiệm vụ của cô đều tính là hoàn thành. Ba giờ sau, ý thức của cô sẽ trở về.”

Mạnh Dĩ Nhiên nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Ừm, tôi nhớ rồi.”

Linh Trạch liếc nhìn cô: “Không cần căng thẳng, sẽ không có nguy hiểm.”

Mạnh Dĩ Nhiên nở một nụ cười khổ.

Vấn đề ở đây cũng không phải là có nguy hiểm hay không, mà là con người khi phải đối mặt với những thứ không biết thì đều sẽ theo bản năng cảm thấy bồn chồn lo lắng.

Bên cạnh, cô giáo Riya yêu thương xoa xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Đứa trẻ ngoan, đã sẵn sàng chưa?”

Mạnh Dĩ Nhiên hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Sẵn sàng.”



Dứt lời, cô bước vào trung tâm của trận pháp ở giữa phòng, nghẹn một hơi: “Được rồi, bắt đầu đi.”

Riya và Linh Trạch liếc nhau, hợp lực kích hoạt ma pháp trận. Mạnh Dĩ Nhiên chỉ thấy mấy luồng ánh sáng màu vàng từ dưới chân bay lên, đồng thời dưới những luồng ánh sáng màu vàng này, ý thức của bản thân cũng chậm rãi rời khỏi thân thể, bay tới một nơi nào đó đã được thiết lập từ trước. Trước khi ngất xỉu, cô nhìn thấy Linh Ca từ bên ngoài chạy vào trong ma pháp trận, đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của cô.

Cô nàng cổ linh tinh quái ¹ này cũng không nghiêm túc như hai người kia, Mạnh Dĩ Nhiên nghe được cô ấy thì thầm với mình: “Đừng sợ, không làm được cũng không sao cả, nếu như cô chịu không được muốn về sớm, thì có thể đi tìm thác nước nhỏ phía sau nhà của Tế Ti, ở nơi đó……”

¹ Ám chỉ người mang một vẻ đẹp đáng yêu đến kỳ lạ có chút gì đó nghịch ngợm và thông minh.



Mạnh Dĩ Nhiên đã nghe không được lời nói kế tiếp, ý thức của cô đã hoàn toàn rời khỏi thân thể.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một sơn động dài.

Trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất, ở bên tai còn có tiếng nước “tí tách” không biết từ nơi nào truyền đến. Cũng may ánh sáng còn có thể chiếu vào thông qua lỗ thông gió ở trên đỉnh, khiến cho xung quanh không hề tối tăm, thậm chí ở khu vực luôn được ánh nắng mặt trời chiếu quanh năm còn có cỏ non xanh tươi mọc lên.

Mạnh Dĩ Nhiên thấy trước sau đều có đường, đang lúc cô không biết nên đi phía trước hay phía sau thì cảm giác gập ghềnh trong tay khiến cô chú ý đến vách động bên cạnh. Sau khi qua loa phủi đi một lớp tro bụi, thì thứ xuất hiện ở trước mắt cô là một bộ bích hoạ² dài.

² bích họa: tranh được vẽ trên tường.

Mạnh Dĩ Nhiên bắt đầu quan sát nội dung bức bích hoạ, cũng dựa theo trình tự thời gian trước sau của bích hoạ mà đi về phía trước.

Nội dung được ghi chép trên bích hoạ dường như chính là lai lịch của tộc Kim Ly.

Ngay từ đầu, xuất hiện trên bích hoạ cũng không phải thật là tộc Kim Ly, mà là một chủng tộc có tai mèo và đuôi mèo, dựa theo bộ dáng của bọn họ, thì trong đầu Mạnh Dĩ Nhiên lập tức hiện lên ba chữ “bán thú nhân”.

Trong cuốn tiểu thuyết về thế giới này mà cô đọc đã từng nhắc đến chủng tộc bán thú nhân này. Bọn họ là kẻ địch mạnh nhất của con người hiện tại, mà ước mơ của nam chính chính là đánh lui bán thú nhân và giành lại lãnh thổ đã đánh mất của loài người.

Thu lại suy nghĩ của mình, Mạnh Dĩ Nhiên tiếp tục tiến về phía trước.

Bán thú nhân được chia thành rất nhiều tộc, người tai mèo trên bích hoạ chỉ là một chủng tộc rất nhỏ trong số đó, thời gian dần qua, trên bích hoạ lại xuất hiện người thằn lằn có chiếc lưỡi dài, rồi còn có người nhím cả phần lưng mọc đầy gai nhọn, v.v... Thành viên của rất nhiều chủng tộc tập hợp lại một chỗ để mở họp. Nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà người tai mèo từng xuất hiện lúc đầu dần dần trở thành đối tượng công kích của các chủng tộc khác, dần bị xa lánh ra bên ngoài.

Cuối cùng, khi hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác, tất cả người tai mèo đã mang theo những con mèo săn do chính mình chăn nuôi qua nhiều thế hệ, rời khỏi nơi sinh sống ban đầu di chuyển đến nơi khác.

Sau một khoảng thời gian di chuyển rất lâu, bọn họ đã đi đến một ven một khu rừng rậm, trong rừng rậm tràn ngập sát khí, xa xa nguy hiểm hơn nhiều so với vùng đồng bằng mà trước kia bọn họ từng sinh sống. Trong lúc tuyệt vọng, người tai mèo đã được cứu bở một nhóm chủng tộc hình người sinh hoạt trên tàng cây. Sau đó, hai chủng tộc cùng chung sống hoà bình ở bìa rừng và trở thành láng giềng thân thiết của nhau.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hai chủng tộc xuất hiện liên hôn và rồi đứa trẻ hỗn huyết đầu tiên được sinh ra. Những đứa trẻ lai này biểu hiện ra những đặc điểm hoàn toàn khác với cha mẹ của mình, ngược lại càng giống tộc Kim Ly mà Mạnh Dĩ Nhiên đã biết ——

Khi bọn họ ở trong hình thái nhân loại thì các đặc điểm của thú loại sẽ không rõ ràng và cũng có xác suất nhất định có thể biến thành hình thái mèo.

Sự cải biến này đã mang đến chuyển cơ. Khi những đứa trẻ hỗn huyết đó lớn lên, chúng đã dần dần bộc lộ ra những đặc điểm thích nghi với cuộc sống trong rừng rậm tốt hơn hai vị trưởng bối trong nhà. Dường như bọn họ trời sinh được trời cao thiên vị, không những cường đại và nhanh nhẹn, hơn nữa họ còn có được các loại thiên phú mà cả hai tộc trước đó đều chưa từng có. Vì vậy, họ đã nhanh chóng mở ra một khu vực an toàn có thể sinh sống ở trong rừng rậm cho hai chủng tộc.

Thế là, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, càng ngày càng nhiều đứa trẻ hỗn huyết được sinh ra, ngược lại người tai mèo thuần chủng và tộc người sinh hoạt trên tàng cây lại ngày càng ít đi.

Cho đến khi số lượng hỗn huyết xa xa nhiều hơn thuần chủng thì cũng là lúc hai tộc chính thức sát nhập thành một chủng tộc, chính là tộc Kim Ly của hiện tại.

Một đoạn đường dài đằng sau, bích hoạ trên tường đều là miêu tả tộc Kim Ly đã dùng năng lực và trí tuệ của mình như thế nào để có thể sống hô mưa gọi gió ở trong rừng rậm.

Sau khi đã chinh phục được rừng rậm, bọn họ bắt đầu cảm thấy không thoả mãn. Có một số người trẻ tuổi bắt đầu rời đi tộc địa, đi khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài.

Nguyên bản cho là mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng lại không biết rằng nguy cơ đã rình rập.

Kể từ khi vị khách loài người đầu tiên được mời đến tộc địa tộc Kim Ly du ngoạn, cho tới khi tộc Kim Ly phát hiện ra có một số tộc nhân đã bị mất tích. Trung gian chỉ cách ba bức bích hoạ ngắn ngủi. Tuy chiến lực cá nhân của mỗi thành viên thuộc tộc Kim Ly đều mạnh hơn nhân loại cùng cấp, cũng đã từng phái người đi giải cứu tộc nhân bị bắt, nhưng quả bất địch chúng. Toàn bộ tộc Kim Ly cộng lại đều không đến ba ngàn thành viên thì căn bản là không thể đối kháng trực diện với nhân loại.

Một vị ăn mặc lộng lẫy, tựa hồ là nhân vật Tế Ti dẫn theo đám người cử hành nghi thức, sau đó đưa ra quyết định di chuyển lần nữa. Nhưng bọn họ lại không may mắn như lúc trước giống tổ tiên người tai mèo của họ. Vào đêm trước khi họ rời đi, địch nhân đã tìm đúng thời cơ, hướng bọn họ phát động tấn công.

Vào thời khắc mấu chốt, hai con Linh thú bảo hộ của tộc Kim Ly xuất hiện, bọn chúng ngăn cản địch nhân đã gϊếŧ đỏ cả mắt, cùng với mấy vị đại năng của tộc Kim Ly yểm hộ đại bộ phận tộc nhân rút lui.

Cả trái tim của Mạnh Dĩ Nhiên đều như bị xiết chặt, nhưng ngay khi thấy đoạn đặc sắc, thì bích hoạ lại đột nhiên dừng lại.

Phần sau trên vách động có thật nhiều vết cắt không có chút nào logic, chúng bị khắc rất sâu. Qua đó có thể thấy được nỗi sợ hãi và đau khổ trong lòng của người đã lưu lại chúng lúc đó, nhưng trong tình thế nguy cấp, anh ấy hoặc là cô ấy, đã không thể lưu lại càng nhiều tin tức cho người đến sau.

Mạnh Dĩ Nhiên xoa xoa cái mũi ê ẩm.

Cũng may lúc này bích hoạ đã dẫn cô đến gần lối ra, cô men theo ánh sáng đi về phía trước, dần dần ngửi thấy hương thơm tươi mát của hoa cỏ. Sau khi rẽ vào một lối đi, lại đi khoảng hơn mười mét, thì cô biến thành một con mèo con rồi chui qua một khe hẹp, rời khỏi hang động, tới bên ngoài.

Trước khi mất đi ý thức, Minh Lý rõ ràng vẫn là đêm khuya, nhưng vị trí không gian hiện tại của cô lại là ban ngày. Mặt trời màu vỏ quýt treo ở trên trời cao, không trung có những chú chim trắng mỏ nhọn bay qua, lao vυ"t vào trong khu rừng rậm rạp ở phía xa giống như những mũi phi tiễn. Thuận theo bóng dáng chim trắng, Mạnh Dĩ Nhiên nhìn xuống bên dưới, xuyên thấu qua cây cối, thấy một thôn xóm màu đen thấp thoáng dưới chân núi.

Không cần bất kỳ ai chỉ dẫn, cô đã biết nơi đó chính là nơi mà mình muốn đi.

Trong hoàn cảnh này, hình thái mèo con rõ ràng càng nhanh nhẹn hơn, vì vậy Mạnh Dĩ Nhiên cũng không lập tức biến về nhân hình, mà duy trì hình thái mèo con phi nhanh xuống dưới. Bầu trời trong xanh, cỏ cây sum sue, mọi thứ ở nơi này đều xa lạ và mới mẻ đối với cô, ngay cả gió núi thổi qua tóc mai cũng đều khác biệt so với loại cảm giác ôn ôn nhu nhu ở trong Học viện Minh Lý, gió lướt sát qua sợi râu mèo trắng nhỏ, thậm chí liên tiếp lưu lại cảm giác nhoi nhói tê dại.

Không mất bao nhiêu thời gian, Mạnh Dĩ Nhiên đã chạy tới biên giới thôn.

Sau khi tới gần, cô mới biết được tại sao khi ở trên đỉnh núi là sẽ cho rằng toàn bộ thôn trang là màu đen ——

Đó là dấu vết bị lưu lại sau khi thiêu hủy.

Thông qua những dãy phòng ốc đổ nát bên đường có thể mơ hồ nhìn ra sự hưng thịnh của thôn trang năm đó và những ngọn cỏ dại đang giãy giụa mọc lên từ đống đổ nát đã lặng lẽ kể ra sự hoang tàn vắng vẻ của những năm gần đây ở nơi này. Mạnh Dĩ Nhiên đứng dưới một gốc cây ngóng nhìn phía trước, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trên cành cây lại có mấy vết trảo ấn, trên đó loang lổ mấy vết máu màu đỏ nâu, dọa đến cô một cái giật mình nhảy ra xa.

Cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ tới đây của mình. Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lúc để lấy lại bình tĩnh, thì tiếp tục tiến về phía trước.

Vốn dĩ Mạnh Dĩ Nhiên còn tưởng rằng trong mảnh phế tích này sẽ không có sinh vật nào khác ngoại trừ đám cỏ dại hoa dại kia, nhưng thật bất ngờ, một đường đi tới, cô thấy trong góc tường đổ nơi hẻo lánh, cư nhiên lại ẩn giấu rất nhiều mèo hoang.

Tộc Kim Ly có truyền thống chăn nuôi mèo làm đồng bạn, đáng tiếc lúc trước khi chạy trốn, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc nên có rất ít tinh lực quản những vật nhỏ này. Bọn chúng bị lưu lại, may mắn tránh thoát một kiếp, sau đó tiếp tục sinh sôi nảy nở ở nơi này, chỉ là đã không còn được tộc Kim Ly chăm sóc.

Nhìn thấy Mạnh Dĩ Nhiên - mèo trắng nhỏ xa lạ này, đa số mèo hoang đều núp trong bóng tối quan sát cô, lặng lẽ ước lượng tính nguy hiểm của cô.

Mạnh Dĩ Nhiên tận lực biểu hiện sự vô hại, đồng thời tăng tốc độ thâm nhập vào thôn trang.

Sau khi tiến hành thăm dò địa hình qua loa, cô tuyển định một đất trống tránh gió.

“Ngay tại đây đi, không thể chậm trễ thời gian.” Cô nhỏ giọng thì thầm, nhân tiện cổ vũ cho mình, “đừng căng thẳng, chỉ cần cố gắng hết sức là được.”

Nói xong, cô rơi xuống đất, khôi phục hình thái nhân loại.

Những con mèo xung quanh đang quan sát cô đều bị một màn này làm cho giật mình, sau khi định thần lại, thì lại càng tiến sát hơn, rướn cổ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Mạnh Dĩ Nhiên không thèm đếm xỉa đến bọn chúng, bắt đầu ở xung quanh qua loa rửa sạch ra một mảnh đất trống nhỏ. Cô từ trong lòng lấy ra một bình cát mịn màu bạc đã được chuẩn bị sẵn, bắt đầu vẽ Triệu Hoán Ma Pháp Trận mà Riya đã dạy cho mình.

Đường kính của Triệu Hoán Ma Pháp Trận khoảng chừng một mét, được chia thành hai bộ phận, phần trong và phần ngoài, lại từ bên ngoài tới bên trong dần dần phức tạp nên phải mất rất nhiều công sức để vẽ. Ban ngày, Mạnh Dĩ Nhiên đã luyện tập trên giấy rất nhiều lần, chuyện này cũng không khó đối với cô.

Nhưng khi cô đứng ở trung tâm, thật vất vả mới vẽ xong toàn bộ vòng ngoài, vừa quay đầu, thì phát hiện ra một con mèo nhỏ xám xịt xuất hiện ở ngay đằng sau mông. Vì qua tập trung vào việc vẽ trận pháp nên cô đã không phát hiện được vật nhỏ này tới gần.

Dáng dấp tiểu gia hỏa tròn vo, hình thể còn nhỏ hơn cả mèo trắng nhỏ mà cô biến thành. Thấy Mạnh Dĩ Nhiên nhìn về phía mình, nó thu hồi móng vuốt nhỏ, nãi thanh nãi khí ³ “meo” một tiếng, đáng yêu đến mức khiến lòng người rung động.

³ giọng giống trẻ con

Nhưng Mạnh Dĩ Nhiên chỉ muốn kêu rên.

“Ngươi làm gì vậy?” Cô đẩy con mèo nhỏ màu xám ra, vẻ mặt đau khổ nhìn ma pháp trận bị nó làm loạn, “ta thật vất vả mới vẽ xong.”

Mèo con màu xám đang rửa sạch cát mịn màu bạc kẹt trong kẽ móng, nghe vậy liền mở một đôi mắt tràn ngập vô tội nhìn về phía cô.

Mạnh Dĩ Nhiên hít sâu một hơi, lại không có cách nào đối với một con cái gì cũng đều không hiểu vật nhỏ phát cáu.

Cô một bên phất tay xua đuổi đối phương, trong miệng nói “đi ra đi ra”, một bên cúi đầu, nhận mệnh sửa chữa lại ma pháp trận bị phá hư.

Nhưng rất nhanh, thì cô phát hiện con mèo xám nhỏ này rõ ràng là cố ý đối nghịch với cô.

‐----------(chương free)

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 🎉🎉 2023 🎉🎉