Chương 19

Có một tòa tháp nhọn ở cuối phía Tây của khu vườn, nằm khuất trong bối cảnh nguy nga của thành bảo lộ ra không chút nào thu hút. Khi Đồng Úc Vu mang theo cô mở ra cánh cửa gỗ kia nhìn không cũng thấy đã bám bụi lâu ngày đi vào bên trong, Mạnh Dĩ Nhiên mới ý thức tới nơi này có động thiên khác.

Các loại bình bình lọ lọ với nhiều màu sắc khác nhau được xếp trên kệ, một mực kéo dài đến trần nhà. Trên trần nhà được vẽ hình ngôi sao sáu cánh rất cổ quái, trong thuốc màu màu xanh tím dường như được pha lẫn với một loại khoáng vật nào đó, khi từ một góc độ đặc biệt nhìn sang, ngôi sao sáu cánh sẽ phát ra ánh sáng yếu ớt. Trong không khí nồng nặc mùi cồn cùng một loại mùa chua nào đó, sau khi lưu lại lâu không chỉ gây kí©h thí©ɧ khoang mũi, mà ngay cả mắt cũng cảm thấy khó chịu.

Con mèo trắng nhỏ vươn đầu lưỡi liếʍ chóp mũi, hai cái chân trước ôm lấy Đồng Úc Vu càng chặt hơn, đứng ở trên bả vai cô một cử động cũng không dám.

Đồng Úc Vu mở ra cửa sổ, một làn gió trong lành tràn vào mang đi không khí ngột ngạt.

Trong phòng có chút chật chội, ngồi xe lăn cũng không thuận tiện, cô cầm cuốn sách trên hai tay, chính mình đứng lên, bước nện bước nhẹ nhàng chậm chạp hướng bên trong đi, cho đến một cái bàn điều khiển cao cỡ nửa người.

Cuốn sách bìa đen được đặt trên mặt bàn, Đồng Úc Vu vươn tay muốn đem mèo trắng nhỏ cũng ôm xuống dưới, nhưng Mạnh Dĩ Nhiên không chịu. Một người một mèo căng thẳng một hồi, Đồng Úc Vu không có cách nào sờ sờ hai cái lỗ tai nhỏ của cô, không lại ép buộc, ngược lại đem lực chú ý đặt vào bàn điều khiển trước mặt.

Mạnh Dĩ Nhiên có thể đứng ở trên bả vai cô, quan sát từ góc độ tốt nhất.

Cô vẫn còn nhớ nơi này là thế giới ma pháp, khi Đồng Úc Vu dùng mấy loại vật liệu mà cô không quen biết, vẽ ra một ma pháp trận phức tạp trên bàn điều khiển, mèo trắng nhỏ hưng phấn thò đầu ra, quên hết tất cả mà nhìn chằm chằm vào. Bởi vì dò ra thân thể quá nhiều, cô suýt chút nữa ngã xuống từ bả vai của Đồng Úc Vu, cũng may là Đồng Úc Vu phản ứng nhanh, đưa tay ra tiếp lấy, rồi đặt cô lên trên bả vai một lần nữa.

Mạnh Dĩ Nhiên nhịn không được kêu mấy tiếng “meo meo”, thể hiện niềm yêu thích mãnh liệt đối với ma pháp.

Đồng Úc Vu gõ nhẹ một cái đầu mũi của cô: “An tĩnh chút.”

Mèo trắng nhỏ ôm lấy mặt bằng hai cái chân trước, kháng nghị “ngao ô ngao ô”. Bất quá cô coi như hiểu chuyện, rất nhanh liền ngậm miệng lại.

Một bước cuối cùng, Đồng Úc Vu hơi xoay người sang một bên, chọn ra một sợi tóc dài màu bạc từ trong cuốn sách bìa đen, đem nó đặt ở vị trí trung tâm của ma pháp trận. Tiểu thư quý tộc ưu nhã trong miệng niệm tụng ra một đoạn chú ngữ vận luật cổ quái, trước khi Mạnh Dĩ Nhiên kịp phản ứng, sợi tóc dài màu bạc kia ở trung tâm của ma pháp trận cư nhiên lại bùng cháy một cách âm thầm. Đợi đến khi sợi tóc dài màu bạc bị thiêu cháy gần như không còn, bỗng nhiên, một đoàn ánh sáng màu cam bùng phát từ trung tâm của ma pháp trận và đột nhiên nổ tung ngay trước mặt ở một người một mèo.

“Meo ô ——” Mạnh Dĩ Nhiên giật mình kêu lên, cái đuôi đều duỗi đến thẳng tắp.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã nhìn thấy Đồng Úc Vu một cái tay ngăn chặn trước người mình, thay cô chặn tất cả ánh sáng cam bắn tung tóe từ vụ nổ.

Con mèo trắng nhỏ sững sờ một lúc, sau khi kịp phản ứng, liền vội vàng trèo lên bàn tay của Đồng Úc Vu, đẻ kiểm tra xem cô có bị thương hay không.

Ánh sáng cam như nước đọng bị bốc hơi, ở trên da Đồng Úc Vu dần dần tan rã, liền vết đỏ đều không có lưu lại, khiến Mạnh Dĩ Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt của Đồng Úc Vu lại rất khó coi, lông mày cô nhíu chặt, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào ma pháp trận đã tổn hại trước mặt, sau đó lại quay đầu đi xem cuốn sách màu đen kia, đôi môi mỏng lạnh mím lại thành một đường thẳng.

Mạnh Dĩ Nhiên liếʍ láp nhẹ nhàng cằm của cô, gọi về lực chú ý của cô, chờ khi Đồng Úc Vu nhìn qua, cắn cổ áo của cô rồi kéo ra bên ngoài, cố gắng thuyết phục cô rời đi cái địa phương nguy hiểm này.

Trên thực tế, hiệu ứng ánh sáng vừa rồi kia vẫn rất lộng lẫy. Nhưng cũng giống như pháo hoa sáng chói vốn nên ở trên không trung bỗng nhiên nổ tung dưới mặt đất ngay gần ngươi, là người bình thường liền sẽ lòng còn sợ hãi, dù cho vụ nổ này cũng không có gây ra bất kỳ tổn thương thực chất nào.

Đồng Úc Vu khó được không để ý đến thỉnh cầu của mèo trắng nhỏ.

Cô cúi đầu xuống, bắt đầu lại từ đầu bố trí ma pháp trận, lần này, cô cố ý thả chậm tất cả trình tự và đều dừng lại kiểm tra mấy lần sau khi làm xong mỗi một bước. Sau khi bỏ ra nhiều thời gian hơn để hoàn thành so với lần thứ nhất vẽ ma pháp trận, cô đem sách ma pháp cầm lên trên tay.

Từ trên giường thu thập được chỉ có bốn sợi tóc dài màu bạc, vừa rồi dùng mất một sợi, hiện tại còn ba sợi được kẹp trong trang sách. Đồng Úc Vu duy nhất một lần lấy ra hai sợi trong đó, sau khi quấn chúng thành những vòng tròn mỏng trên ngón tay, rồi cẩn thận từng li từng tí đưa chúng đặt vào trung tâm của ma pháp trận.

Dù là Mạnh Dĩ Nhiên lại mơ hồ, lúc này cũng hồi tưởng một chút.

Ma pháp trận cổ quái phức tạp, cộng thêm mấy sợi tóc dài màu bạc mà cô sót lại đêm hôm ấy ……

Đồng Úc Vu cố ý làm vậy, chẳng lẽ là muốn tìm ra cô bằng mấy sợi tóc dài màu bạc của cô sao?!

Ý nghĩ này vừa mới hình thành, cô còn đến không kịp có hành động gì, Đồng Úc Vu đã lại bắt đầu từ đầu niệm tụng đoạn chú ngữ khó hiểu kia.

Mạnh Dĩ Nhiên mở to mắt, đã đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra.

Quả nhiên, ma pháp trận bị khởi động, sợi tóc dài màu bạc không lửa tự cháy. Rất nhanh, sợi tóc bị đốt cháy hoàn toàn, vị trí bọn chúng tiêu tán, một đoàn ánh sáng cam càng ngày càng lớn và sáng hơn trống rỗng phát ra.

“Phanh ——”

“Meo ô ——”

Kèm theo tiếng kêu sợ hãi sắc nhọn của Mạnh Dĩ Nhiên, ánh sáng cam lại lần nữa mãnh liệt nổ tung ngay trước mặt một người một mèo. Những tia lửa sáng chói văng khắp nơi, đa số bắn về phía đầu vai của Đồng Úc Vu.

Bàn tay đặt trên vai của Đồng Úc Vu không thể hoàn toàn bảo vệ con mèo trắng nhỏ, cô xoay người, đem mèo trắng nhỏ ôm vào trong ngực, dùng phía sau lưng ngăn cản tất cả dư ba vụ nổ.

Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Mạnh Dĩ Nhiên vùng vẫy bằng cả bốn chân. Đồng Úc Vu một lần nữa đứng lên, nhìn cũng chưa không nhìn bàn điều khiển một cái, nhấc lên phần thịt ở gáy của mèo trắng nhỏ, xoay một vòng đem toàn thân cô kiểm tra một lần.

Đôi mắt mèo trắng nhỏ ươn ướt, cái đuôi giữa hai chân sau che kín nơi tư mật, trong miệng không ngừng phát ra tiếng “meo meo”.

Sau khi xác nhận con mèo trắng nhỏ không bị thương, Đồng Úc Vu đưa nó ôm trở về trong ngực, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve lông sau lưng nó như là trấn an.

Đồng Úc Vu xoay người lại, nhìn xem cái ma pháp trận kia sau khi phát nổ hoàn toàn thay đổi, ngẩn ngơ trong chốc lát, mới cất bước đi trở về.

Cũng không biết cuốn sách bìa đen bên cạnh ma pháp trận được làm từ gì, mà một chút tổn hại đều không có, mặc dù trong khi đó mấy cái bình bình lọ lọ trên bàn đều bị lật tung. Trên trang sách chỉ còn lại lẻ loi trơ trọi một sợi tóc màu bạc, Đồng Úc Vu đưa tay chạm vào. Những trang giấy ố vàng, các dòng chữ đen, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, còn có sợi tóc kia với tồn tại cảm cực yếu của nó, cấu thành một bức tranh tĩnh vật quỷ dị.

Một lúc lâu sau, Đồng Úc Vu rút tay về, bỗng nhiên mở miệng, như là đang nói với chính mình, lại cũng giống như là đang kể ra ủy khuất với thú cưng duy nhất của mình.

“Ta dường như đem tất cả chuyện này nghĩ đến quá đơn giản.”

Mạnh Dĩ Nhiên ngay lập tức phản ứng với những gì cô ấy đang nói, nhảy ra khỏi vòng tay của cô ấy và đáp xuống trên ma pháp trận đã tổn hại kia. Cô cố ý đứng ở điểm chính giữa, ngẩng đầu lên và cố gắng ám chỉ Đồng Úc Vu đem đoàn ánh sáng cam kia liên tưởng đến trên người mình.

Vấn đề căn bản không phải là do ngươi, ma pháp đã thành công!

Ánh sáng cam sẽ phát nổ ở trước mặt của chúng ta, đơn giản là bởi vì chủ nhân của mấy sợi tóc màu bạc kia đang ở ngay trước mắt ngươi, thậm chí vừa mới liền đứng ở trên bả vai của ngươi!

Ánh mắt Đồng Úc Vu có chút dịu dàng, cô cúi người đem con mèo trắng nhỏ ôm trở về trong lòng, vỗ vỗ trảo đệm của nó để đem bột phấn vật liệu dính lên phủi đi.

Mạnh Dĩ Nhiên biết mình lại lại thất bại, cả con mèo bị treo trên cánh tay của Đồng Úc Vu, buông thõng cái đuôi liền sức lực để thở dài đều không có.

Đồng Úc Vu sờ sờ con mèo trắng nhỏ đang nằm yên.

Chỉ còn thừa lại một sợi tóc màu bạc cuối cùng, nhưng cô đã không có ý định tiến hành không có ý nghĩa nếm thử, trực tiếp trang sách đóng lại.

Trước khi đi, cô chợt nghĩ ra điều gì đó, liền bế Mạnh Dĩ Nhiên lên tầng hai của tòa tháp.

Một chiếc rương đặt trong góc bị lôi ra ngoài, sau khi bụi bay tan hết, Đồng Úc Vu mở rương ra, từ bên trong lấy ra mấy phần trang giấy cứng.

Mạnh Dĩ Nhiên không biết mấy chữ bên trên, nhưng xét về nội dung thì những thứ này có chút giống với tài liệu như giấy báo nhập học của kiếp trước.

Đồng Úc Vu khẽ nhếch môi, cất kỹ trang giấy, mang theo Mạnh Dĩ Nhiên rời đi.

Cánh cổng lớn một lần nữa bị đóng lại, tòa tháp nhỏ không chút nào thu hút này một lần nữa được cất giấu trong góc của thành bảo.

-------------

Meo meo bất lực không muốn nói.

Tình hình này là không làm kịp 5 chương rồi :(, mai CN bù cho mọi người vậy, từ giờ đến đêm sẽ cố làm thêm 1 chương *_*""