Chương 13

Mạnh Dĩ Nhiên không biết rõ chính mình đã hôn mê bao lâu, cô rời khỏi phòng ngay sau khi tỉnh lại, thông qua cửa sổ hành lang nhìn ra bên ngoài mặt trời đã thăng đến đỉnh đầu.

Bây giờ là giữa trưa, thông thường mà nói bữa tiệc trưởng thành đã bắt đầu.

Bất chấp cảm giác đau nhức còn sót lại trong thân thể, cô bốn chân bước ra bắt đầu chạy, vòng đường tắt gấp rút chạy tới chiếc bình hoa màu vàng kia trên tầng ba.

Tầng ba yên tĩnh, dọc đường đi tới cô không có đυ.ng phải bất luận người nào, bốn phía an tĩnh có chút cổ quái.

Không bị Jenny theo dõi, lần này cô thuận lợi đẩy ngã bình hoa, lấy ra đồ vật được bọc bởi miếng vải đen từ trong nhưng mảnh sứ vỡ. Tưởng chừng sẽ tốn nhiều công sức, nhưng khiến Mạnh Dĩ Nhiên không nghĩ tới chính là, sức lực của cô dường như đã tăng lên rất nhiều, không chỉ có đẩy nhẹ liền để bình hoa rơi xuống, ngay cả ngậm lên đồ vật lớn hơn gấp ba so với đầu của cô cũng không tốn sức chút nào.

Cô đi đến chỗ khuất rồi đem miếng vải đen lột ra, sau khi xác nhận món đồ bên trong chính là gia huy của Đồng gia bị mất, một lần nữa phủ miếng vải đen lên, sau đó liền ngậm lên đồ vật, chuẩn bị đưa tới cho Đồng Úc Vu.

Trên đường đi, cô chọn lựa tuyến đường vắng vẻ, một phương diện muốn tránh người để không bị bắt về bởi một người hầu nào đó, mặt khác cũng là phòng bị nanh vuốt của Đồng Nhâm Thần trông thấy đem đồ vật cướp đi. Ai ngờ cô vừa đi đến góc cầu thang khuất từ tầng ba lên tầng hai, lại để cho cô trông thấy một chuyện bẩn thỉu.

“Rốt cuộc bọn hắn ở đâu?” Giọng nói cố ý hạ thấp của Đồng Nhâm Thần tràn đầy tức giận.

Mạnh Dĩ Nhiên đã đυ.ng phải trước đó, người hầu nam giấu đồ vật trong chiếc bình hoa màu vàng đang đứng đối diện với Đồng Nhâm Thần, vẻ mặt nôn nóng: “Tôi đều nói với ngài, tôi cũng không biết!”

“Ngươi không biết?” Đồng Nhâm Thần cười khẩy thành tiếng, lo lắng đi qua đi lại tại chỗ, “Ngay từ đầu ta đã không nên tin tưởng các ngươi những con rệp lòng tham không đáy này! Cầm nhiều tiền như vậy còn chưa đủ, còn muốn tính kế sau lưng ta?”

“Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi coi như bắt cóc cô ta cũng vô dụng! Ta sẽ không lại cho các ngươi thêm dù chỉ là một cái tiền đồng!”

“Rốt cuộc muốn nói thế nào thì ngài mới có thể hiểu?” Người hầu nam nóng nảy nới lỏng cái nơ, “tôi cùng ba người bọn hắn đã mất đi liên hệ! Ngài nói chúng tôi lừa gạt ngài, tôi cũng tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải là một cái bẫy mà ngài đã giăng ra hay không!”

Đồng Nhâm Thần mặt đỏ bừng vì tức giận, hết lần này tới lần khác còn phải đè nén không thể phát tác: “Ta là người muốn cô ta chết nhất, chẳng lẽ ta sẽ nâng lên tảng đá nện chân của chính mình sao?”

Người hầu nam oán hận mím môi, không nói nên lời.

Đồng Nhâm Thần Hít thở sâu hai lần để bình tĩnh lại, lại hỏi: “Đồ vật đâu? Huy chương kia ở đâu?”

Nghe vậy người hầu nam nhếch miệng nở một nụ cười: “Theo thỏa thuận, chờ sau khi tất cả chúng tôi rút lui an toàn, tôi mới có thể giao vật kia cho ngài.”

Đồng Nhâm Thần cắn chặt hàm răng: “Theo thỏa thuận, hiện tại thi thể của cô ta cũng đã bị phát hiện, các ngươi liền có thể chạy đi trong lúc hỗn loạn.”

“Nhưng bây giờ cô ta mất tích, thị vệ thành bảo được tăng cường, ngay cả một con ruồi cũng không thể thoát ra được, ngươi muốn ta đưa các ngươi đi như thế nào?”

“Vậy thì tôi có thể không xen vô nữa.” Người hầu nam híp mắt lại, “ lão gia quý tộc tôn kính, trong thỏa thuận chính là nói như vậy.”“Nếu là chúng tôi không thể rời đi, thì ngài vĩnh viễn cũng đừng muốn lấy được viên huy chương kia.”

Đồng Nhâm Thần nắm lấy cổ áo đối phương, nắm đấm đều đã giơ lên, nhưng lại nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân “đạp đạp”. Hắn lập tức thu lại mọi cảm xúc của mình, chỉnh lý lại quần áo rồi bước nhanh rời đi.

Người hầu nam nhổ nước bọt vào cái bóng của hắn, cúi đầu phát tiết đạp một chân vào vách tường vô tội bên cạnh, sau đó vuốt các nếp gấp đường viền cổ áo, cũng nhanh chóng biến mất.

Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Mạnh Dĩ Nhiên mới từ chỗ ẩn nấp đi ra.

Cô ấy vẫn đang sửa sang lại những thông tin quan trọng được tiết lộ trong lời nói của hai người, bất ngờ bị một bàn tay từ phía sau nhấc lên.

Con mèo trắng nhỏ vẫn còn đang ngậm đồ vật trong miệng, không cách nào kêu to, thân thể lại vô ý thức giãy giụa. Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Không phải đã đưa ngươi đến bên Merry rồi sao?” Đồng Úc Vu đưa cô giơ lên vị trí ngang tầm mắt của mình, “tại sao vẫn còn chạy loạn ở bên ngoài?”

Giây phút này, Mạnh Dĩ Nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như khi chính mình rời khỏi phòng ngủ chính, rõ ràng là quản gia đang báo cáo công việc, vậy tại sao Đồng Úc Vu lại nói chuyện với Jenny. Lại như Jenny một cái hầu gái, làm sao dám quyết đoán như vậy, tự ý làm chủ đưa cô giam lại.

Nhưng cô còn không kịp tức giận, có mùi gỉ sắt thoang thoảng trên chóp mũi. Cô theo nơi mùi hương phát ra cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt cô là một mảng lớn vết máu trước ngực của Đồng Úc Vu.

Lông trắng toàn thân Mạnh Dĩ Nhiên trong nháy mắt nổ lên, cả con mèo đang run lên vì tức giận. Đồng Úc Vu đem đầu của cô đè vào bả vai của mình: “Sợ cũng đừng nhìn.”

Mạnh Dĩ Nhiên kêu lên “ngao ô ngao ô”, tiếng như khóc nức nở. Viên huy chương kia bị bọc trong miếng vải đen rơi xuống mặt đất khi cô vời há mồm, bất quá một người một mèo đều không rảnh đi để ý tới.

Vừa mới ý tứ trong lời nói của Đồng Nhâm Thần, rõ ràng là Đồng Úc Vu bị kẻ xấu bắt cóc và mất tích. Mặc dù Mạnh Dĩ Nhiên không biết bằng cách nào Đồng Úc Vu thoát khỏi trong tay những người đó, nhưng từ vết máu trên quần áo cùng vết bùn loang lổ trên váy Đồng Úc Vu, liền có thể nhìn thấy tiểu thư quý tộc nhu nhược trong đoạn đường này chịu bao nhiêu đau khổ.

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy đau lòng, duỗi ra đầu lưỡi màu hồng, vui vẻ liếʍ cổ của Đồng Úc Vu.

Đồng Úc Vu bị cô liếʍ ngứa, nghiêng đầu tránh đi cô đυ.ng vào, nhưng Mạnh Dĩ Nhiên cố gắng ngẩng cổ đều muốn tiếp tục “an ủi” cô. Việc này cuối cùng cũng kết thúc với sự nhượng bộ của Đồng Úc Vu, vết máu trên ngực tiểu thư quý tộc đáng thương vẫn chưa khô, lại nhiều một bãi nước bọt mèo con ướt sũng ở bên cổ. Hết lần này tới lần khác, thủ phạm chính mèo trắng nhỏ trông còn ủy khuất hơn so với cô, vừa khóc vừa liếʍ.

Đồng Úc Vu vươn tay đi chọc vào bụng nhỏ của cô, thấp giọng hỏi: “Cứ như vậy không thể rời đi ta sao?”

Mạnh Dĩ Nhiên ngẩng đầu lên kêu hai tiếng “meo meo”, cô cũng không biết chính mình muốn nói cái gì.

Một người một mèo sửa sang lại cảm xúc, chủ yếu là Đồng Úc Vu yên tĩnh chờ đợi Mạnh Dĩ Nhiên hoãn lại, mới ôm cô, chậm rãi đi về phía sảnh tiệc ở tầng một.

Trên đường đi, các cô gặp phải người hầu đang tìm kiếm Đồng Úc Vu, khi Jenny bị tìm đến, một đôi mắt đã khóc sưng lên thành hạch đào (quả óc chó), trông thấy bãi vết máu kia trước ngực của Đồng Úc Vu, cô lại sắp khóc trước đám đông.

Quản gia muốn hủy bỏ bữa tiệc trưởng thành để Đồng Úc Vu nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại bị Đồng Úc Vu cự tuyệt. Cô thậm chí không muốn lãng phí thời gian trở về thay quần áo, chỉ phân phó hầu gái đem xe lăn cùng váy mang tới. Chẳng mấy chốc, chiếc váy cung đình màu vàng kim lộng lẫy đã được khoác bên ngoài chiếc váy lót trắng thuần, che kín vết máu. Đồng Úc Vu một lần nữa ngồi lên xe lăn, bị đẩy đến sảnh tiệc.

Những người có thể được mời đến bữa tiệc trưởng thành của gia chủ Đồng gia đều là những gia tộc nổi tiếng gần đó, dù cho chủ nhân không có tự mình đến đây, cũng đã phái ra dòng bên hoặc người hầu rất có trọng lượng. Thân phận của những người này không thấp, nhưng lại vô cớ bị thờ ơ lạnh nhạt trong một thời gian, nên đã có những lời xì xào bàn tán bất mãn xuất hiện trong đám người.

Nhìn thấy sự xuất hiện Đồng Úc Vu, âm thanh vô căn cứ nghi ngờ và bàn tán cũng dần giảm bớt.

Đồng Nhâm Thần dùng tốc độ nhanh nhất che đi vẻ kinh ngạc trên mặt, hai ba bước liền tiến lên chào hỏi: “Úc Vu” . Hắn làm ra một bộ dáng vẻ may mắn hạ giọng nói: “Thật sự là quá tốt khi cháu có thể bình an trở về! Cháu không biết, chú của cháu đã sốt ruột như thế nào sau khi cháu biến mất!”

“Có bao nhiêu sốt ruột?” Đồng Úc Vu vuốt ve Mạnh Dĩ Nhiên trong ngực, ngẩng đầu lên hỏi.

Đồng Nhâm Thần thanh âm sững lại một chút, mất hai giây để phản ứng mới ấp a ấp úng nói “gấp, gấp đến mức cũng không biết làm sao bây giờ”. Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Làm thế nào mà cháu lại biến mất trong phòng ngủ? Những người đã bắt cóc cháu ở đâu? Đã bị bắt lại sao?”

Đồng Úc Vu cúi đầu đè lại con mèo trắng nhỏ muốn nhào đi ra.

Mạnh Dĩ Nhiên không thể bình tĩnh, mặc dù vết máu trước ngực của Đồng Úc Vu đã bị che lại, nhưng mùi gỉ sắt nhàn nhạt vẫn như cũ tồn tại, một mực nhắc nhở cô chuyện Đồng Úc Vu bị thương. Đối mặt với Đồng Nhâm Thần ra vẻ đạo mạo*, nhịp tim của cô liền vẫn luôn không có ổn định qua, vẫn luôn đang tính xem nên nhào ra từ góc độ nào để tạo một vài vết máu trên khuôn mặt giả mù sa mưa của đối phương.

*ra vẻ đạo mạo: mang ý châm biếm.

“Không có ai bị bắt”. Đồng Úc Vu trả lời hắn, lại hỏi, “tại sao chú lại nghĩ cháu bị bắt cóc?”

Sắc mặt Đồng Nhâm Thần đột nhiên tái nhợt, ngượng ngùng chê cười nói: “Cháu thật biết nói đùa…… Cháu, thị vệ cùng hầu gái bên cạnh cháu đều té xỉu, không phải bị bắt cóc, thì chẳng lẽ lại còn có thể là chính cháu đi ra ngoài giải sầu sao?”

Đồng Úc Vu gật đầu: “Đúng vậy a.”

Mạnh Dĩ Nhiên tức giận cắn ống tay áo của cô ấy, đối cô ấy cầm chuyện nghiêm trọng như vậy nói đùa cách làm có chút bất mãn, nhưng nhìn xem vẻ mặt kinh ngạc của Đồng Nhâm Thần, tâm trạng của cô lại tốt hơn một chút.

Mạnh Dĩ Nhiên quay đầu, đối với Đồng Úc Vu kêu to “meo ô meo ô”, thúc giục cô mau đem cái tên khốn mua người gϊếŧ cô này mang ra trước công lý.

Đồng Úc Vu lại không nhanh không chậm, thậm chí còn có tâm tư vòng qua Đồng Nhâm Thần, tương tác cùng với các vị khách khác một cách lịch sự, khéo léo.

------

Qua bận cả ngày, nên không đăng được, nay sẽ bù lại cho mn :(