Thẩm Anh nghe thấy phải tới Thẩm gia cũng nhịn không được nhíu mày theo bản năng, nhưng đây không phải lần đầu Thẩm lão thái thái đến mời, hơn nữa nói có chuyện muốn nói với y, y cũng ngại từ chối hết lần này đến lần khác.
Huống hồ bình thường ban ngày cũng không gặp phải Thẩm Uy, những người khác thì Thẩm Anh cũng không chán ghét đến thế, cho nên nghe vậy liền đáp ứng, sau đó sắp xếp một chút rồi ôm theo Tiểu Trình An ra ngoài.
Mấy phụ nhân đứng trên đường tán gẫu, thấy Thẩm Anh ôm đứa nhỏ ra ngoài, nhất thời ngừng lại đề tài trước đó, nhìn về phía y trắng trợn chỉ trỏ châm chọc.
"Song nhi trời sinh số mệnh hèn hạ, y có thể gả làm chính thê của tên đầy tớ là tổ tiên đã phù hộ hết mình rồi, lại còn không biết đủ, si tâm vọng tưởng muốn làm phu nhân của quan, kết quả thì sao? Trượng phu thì lên làm quan, nhưng lại trở thành nam nhân của người khác, nhi tử thậm chí còn thảm hại hơn, có tiền muốn mua quan cũng không mua được."
"Ta nói Trình Tuấn Sinh cưới phải song nhi không an phận như y cũng thật sự là vận xui tám kiếp, ngay cả tiểu tử Trình Dật kia có một người cha song nhi như vậy cũng xui xẻo quá đi mà!"
"Chứ sao nữa, trượng phu mà phát đạt làm quan rồi, xem thường thê tử song nhi thấp kém, vứt bỏ y cưới nữ nhân khác là chuyện bình thường, sau khi quan trường thất bại còn chịu trở về tìm y tiếp tục sống qua ngày đã là tốt rồi. Nhưng y còn không ngại nói cái gì mà Trình Tuấn Sinh cưỡиɠ ɠiαи y, hầu hạ nam nhân không phải là bổn phận của y sao? Gì mà cưỡng với chả gian, nói khó nghe như vậy, ép trượng phu đến Câu Lan Viện mua vui mà chết oan."
"Hừ, y hại chết trượng phu, cũng đừng nghĩ bản thân sẽ khá hơn. Xem chừng tiểu tử Trình Dật kia không mua được quan, y chờ bị lột sạch rồi đuổi ra khỏi nhà mất mặt chết đi…"
Thẩm Anh ôm bé con, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng căng cứng vô cảm đi qua. Trình Dục Xuyên cũng như vậy, hiển nhiên hai người đã sớm quen với những lời trào phúng này.
Trình An thì không thể quen được, dù cậu biết những nữ nhân này có tư tưởng như vậy đều là do giáo dục của xã hội nam quyền mà ra, nhưng nghe được từ miệng bọn họ nói ra những lời này, vẫn không nhịn được nắm chặt tay, lạnh lòng thay song nhi.
Suy cho cùng, sở dĩ song nhi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, tất cả đều vì đấu tranh quyền con người cơ bản cho các nàng, kết quả bọn họ lại bỏ đá xuống giếng. Nhưng Trình An nhanh chóng không để ý những mấy người này nữa, bởi vì hôm nay họ ra ngoài không thuận lợi, gặp phải những người ghê tởm đáng hận hơn, không, là súc vật mới đúng.
Thẩm Uy nhận được tin vừa từ bên ngoài trở về, nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm mắt với Thẩm Anh đang bế đứa bé vào cửa.
Thẩm Anh cũng không ngờ y tới lúc này lại đυ.ng phải Thẩm Uy, thấy chán ghét trong mắt hắn chợt lóe lên, khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng cứng rắn trong nháy mắt càng lạnh hơn vài phần, xoay người liền sải bước đi về phía Cửa Tây.
Thẩm Uy quay về là do nghe tin, tất nhiên biết lần này Thẩm Anh đi đâu, gã vốn đã vào cửa giữa, hiện tại tình cờ gặp Thẩm Anh lập tức xoay người lại, nghiêng đầu đuổi theo.
Thẩm Anh ôm một đứa bé, còn dắt một đứa bé, đương nhiên không thể đi nhanh bằng Thẩm Uy, khi sắp rẽ vào cửa hông liền bị một cánh tay kéo về phía sau ấn vào tường.
Thẩm Uy được thế lập tức chặn trước mặt y.
Ánh mắt Thẩm Anh lạnh lùng nhìn gã, nhíu mày ghê tởm nói: "Bỏ tay ra, cút ngay!"
Sắc mặt Thẩm Uy mơ hồ biến đổi, gã ghét nhất Thẩm Anh dùng ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ này nhìn gã.
Một song nhi hèn mọn mà kiêu ngạo cái gì? Năm đó cũng vậy, gã thấy y có vài phần tư sắc nên cho y mặt mũi, muốn nhận y làm thị thϊếp, thế nhưng y lại không biết tốt xấu, chẳng lẽ y còn muốn làm chính thê của gã? Một song nhi thấp hèn như y cũng xứng sao?
Càng đáng hận hơn, sau đó cha nuôi bị con trai ruột làm mờ mắt mà thật sự đề nghị gã cưới một song nhi đê tiện như vậy làm chính thê, kết quả gã còn chưa từ chối, song nhi thấp hèn Thẩm Anh này lại từ chối trước gã một bước.
Nói gì mà y không muốn kết hôn, muốn hủy ấn song nhi, ngụy tạo thân phận sống như nam nhân bình thường cả đời không lấy chồng, cha nuôi bị ma quỷ mê hoặc kia của gã sau khi suy tính lại đồng ý thật!
Cha nuôi của gã nói rất dễ nghe, Thẩm gia đã nuôi dưỡng gã nhiều năm như vậy cũng có tình cảm sâu đậm với đứa con nuôi này, cho dù đứa con ruột là Thẩm Anh trở về, cũng vẫn sẽ yêu thương gã như trước kia, có cái rắm ấy!
Gã ép buộc nhi tử song nhi đê tiện làm thị thϊếp cho gã thì không chịu, ngược lại giúp con ruột ngụy tạo thân phận thì nhiệt tình biết bao.
Nói trắng ra không phải là muốn để Thẩm Anh thiếu gia chân chính của Thẩm gia đứng lên tiếp nhận Thẩm gia, sau đó một cước đạp đứa con nuôi này ra ngoài sao? Sao gã có thể để họ thành công được?
Gã không chỉ muốn phá hủy kế hoạch của bọn họ, còn phải làm cho tên Thẩm Anh không biết tốt xấu này thân bại danh liệt gả làm vợ hạ nhân! Đời này nghĩ cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên!
Gã cố ý tìm một tên đầy tớ ẻo lả có vóc người cực kỳ thấp bé để cưỡng bức Thẩm Anh, chính là muốn nhìn bộ dạng nghẹn khuất của một người kiêu ngạo cao lớn anh tuấn như Thẩm Anh phải nằm hầu hạ dưới thân nam nhân thấp bé gà yếu, gã cũng thành công.
Hơn nữa tên đầy tớ ăn cháo đá bát kia cũng không phụ lòng khổ tâm của gã, Thẩm Anh tận tâm tận lực phụ tá tên trượng phu đầy tớ hèn hạ kia thành tài, đầy tớ kia vừa đề tên bảng vàng quay đầu liền vứt bỏ song nhi thê của hắn ta.
Lúc ấy nghe được tin tức này, trong lòng Thẩm Uy vô cùng sảng khoái, quả nhiên Thẩm Anh cũng chỉ xứng làm tiện phụ hạ đẳng, không xứng làm quan lớn mệnh phụ nhanh chóng thăng quan tiến chức.
Nhưng khi ấy ngay lúc Thẩm Anh trổ mã tuấn lãng đẹp trai, rốt cuộc gã vẫn có chút ngứa ngáy khó nhịn, không ghét bỏ y từng xuất giá còn sinh hai đứa con, muốn âm thầm nuôi y để y ăn bám.
Lại không ngờ Thẩm Anh vẫn không biết phải trái như vậy, ra tay mạnh với gã rất nhiều lần khiến thê tử đố kỵ kia của gã phát hiện manh mối làm ầm ĩ lên với gã, chưa hết, từ đó về sau cứ gặp gã là một bộ dạng như vậy, vẻ mặt phảng phất như nhìn thấy thứ dơ bẩn, khiến gã tức muốn chết.
Nhưng hôm nay Thẩm Uy nghĩ đến cái gì đó rất nhanh khôi phục thần sắc, ánh mắt da^ʍ tà không kiêng nể gì nhìn chằm chằm mặt y, nhếch môi nói: "Còn ngạo mạn như vậy? Được rồi, để ta xem hai tháng nữa ngươi còn kiêu ngạo kiểu gì, yên tâm, ca ca tốt của ta, ta chắc chắn sẽ bảo bọn họ chọn cho ngươi một nơi cực kỳ được hoan nghênh, để ngươi không cần phải đi ăn xin, ngày ngày uống tinh là đủ no rồi!"
Thẩm Anh nắm chặt tay lạnh lùng nhìn chằm chằm gã.
Thẩm Uy lại không hề sợ hãi hung quang trong mắt y, châm chọc nói: "Muốn động thủ sao? Ta khuyên chớ kích động, nói không chừng qua tám năm mười năm nữa, chờ ta thoải mái rồi có khi có thể hảo tâm thưởng cho nhi tử ngươi một chức quan nho nhỏ trên danh nghĩa, để hắn ta đón đồ hèn mọn ngươi về tận hưởng nốt phần đời còn lại!"
Thẩm Anh nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, chẳng trách Trình Dật mua quan không thuận lợi.
"Tốt nhất ngươi nên biết cái gì gọi là có chừng mực, nếu không ta không ngại cá chết lưới rách với ngươi đâu!"
Thẩm Anh ngước mắt lên lạnh lùng nhìn gã lạnh giọng nói.
Thẩm Uy cũng không sợ uy hϊếp của Thẩm Anh, nhìn y châm chọc cười nhạo nói: "Yên tâm, ta sẽ không động đến mạng của nhi tử ngươi, nhưng không phải vì sợ ngươi cùng ta cá chết lưới rách, ngươi có thể làm gì ta chứ? Tiết lộ thân phận con nuôi của ta? Bôi nhọ ta? Phá con đường làm quan của ta? Cha nương chúng ta đều đã chết, ngươi có bằng chứng gì không? Ai sẽ tin ngươi? Mà ta không muốn bức chết ngươi, chỉ muốn nhìn ngươi từng bước trở thành tiện nô đê tiện nhất trên đời này, ngay cả chó cũng không bằng!"
Thẩm Anh hít sâu mím chặt môi.
Trình An nằm trong lòng Thẩm Anh cũng tức đến sắp nổ tung, đệt mẹ nhà ngươi! Tên rác rưởi súc sinh đần độn ngươi lại mẹ nó dám uy hϊếp cha ta, coi thằng bố ngươi đây không tồn tại đấy à!
Sau đó, cậu lập tức vươn tay nhỏ mũm mĩm kéo tã nhỏ của mình ra, để lộ pháo đài, chân mập bên ngoài nhấc lên đổi hướng, nhắm thẳng vào kẻ thù.
Nhận lấy nướ© ŧıểυ đồng tử vô địch thiên hạ của ta đây.
Xè ————! ! !
Tiểu Trình Dục Xuyên đứng bên cạnh tận mắt nhìn thấy nhóc con sạch sẽ lưu loát làm xong một loạt thao tác này:…