Trình Dục Xuyên bình tĩnh cầm đũa lên cúi đầu ăn cơm.
Trình Mộc Tuyết nghe được động tĩnh len lén ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn đang gắp đùi gà ăn mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó một cái đùi gà Trình Dục Xuyên còn chưa ăn xong, trong bát lại có thêm một miếng sườn lớn, một miếng thịt kho tàu, một quả trứng gà…
Trình Dật nhìn muội muội mình len lén gắp hết món này đến món khác, nhìn không nổi nữa liền đặt đũa xuống, lạch cạch nhấc hẳn bát canh gà, bát sườn heo, đĩa thịt kho tàu, đĩa trứng gà chuyển hết đến trước mặt Tiểu Trình Dục Xuyên, không kiên nhẫn nói: "Ai nha, ngươi không thấy phiền hả, hắn cũng không phải không biết duỗi tay gắp thức ăn, tay hắn ngắn không với tới thì cứ đặt thẳng đĩa trước mặt hắn là được rồi, đúng không? Lo ăn của ngươi đi!"
Sau đó cứ như vậy hầu như tất cả đồ ăn ngon trên bàn đều vây quanh trước mặt Tiểu Trình Dục Xuyên.
Thẩm Anh và bà vυ" thấy vậy hiểu ý mỉm cười.
Cơm nước xong Trình Dục Xuyên muốn giúp dọn dẹp bàn, lại bị Trình Dật ngang ngược đuổi đi: "Đi đi đi tránh qua một bên, có ta ở đây rồi còn cần đến tiểu đậu đinh ngươi làm gì?"
Trình Dục Xuyên không bị nô dịch lại có chút luống cuống, hơn nữa không biết là dược hiệu còn chưa phát tác hay thế nào mà bụng hắn không thấy đau.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Anh đi tới, lại ôm hắn lên đưa về phòng, để hắn nằm xuống đâu vào đấy, sờ sờ cái đầu nhỏ nói: "Sau này nhiệm vụ của ngươi chính là giúp thúc thúc chơi với Tiểu Trình An, những chuyện khác có thúc thúc lo rồi, ngươi không cần phải bận tâm. Ngươi cũng ngủ một lát đi."
Nói xong y đắp kín mền cho thằng bé rồi xoay người ra cửa.
Trình Dục Xuyên sờ sờ cái bụng còn chưa đau của mình nhìn y đi ra ngoài, lại quay người nghiêng đầu ngơ ngác nhìn bé con đang say giấc nằm bên cạnh.
Thật ra trước đó ngoại trừ lo lắng Thẩm Anh bọn họ sẽ không tin mình, hắn còn lo dù mấy người Thẩm Anh tin hay không tin cũng sẽ mượn cớ này càng quang minh chính đại đuổi hắn ra khỏi nhà, hoặc đơn giản là trực tiếp muốn gϊếŧ hắn luôn.
Cậu nhóc Trình Dục Xuyên không biết thành ngữ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng vào lúc này hắn nhận ra có lẽ người một nhà này thật sự tin tưởng hắn, hơn nữa còn nguyện ý để hắn ở lại phụng bồi tiểu tử này.
Nghĩ như vậy, Trình Dục Xuyên không nhịn được vươn bàn tay nhỏ bé chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, kéo kéo môi mỏng nho nhỏ, từ sau khi bị cái thế giới này vứt bỏ, lần đầu tiên hắn vui vẻ nở nụ cười.
Vừa rồi trải qua một hồi khóc lóc đến kiệt sức, cuối cùng hắn cũng không thể kiên trì được nữa, cuộn tròn thân thể nhỏ bé bên cạnh Tiểu Trình An mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Ca ca nhà mình thu dọn bàn, Trình Mộc Tuyết cũng vội vàng ngoan ngoãn đi theo giúp đỡ, nàng vừa làm việc vừa không nhịn được tủi thân tức giận.
Trình Dật thấy nàng vẫn bĩu môi, không khỏi quan tâm hỏi han: "Làm sao vậy? Ai lại trêu chọc ngươi?"
"Còn có thể là ai ngoài ả bà tám Thẩm Nguyệt Kiều!"
Trình Mộc Tuyết giận dữ kể lại chuyện từ đầu đến cuối cho Trình Dật.
Thật ra Trình Dật cảm thấy Trần Phong này cũng khá tốt, bởi vậy không có phản ứng quá lớn với chuyện người khác ghép đôi muội muội mình với tên Trần Phong này, nhưng hắn ta biết vì người phụ thân bạc tình bạc nghĩa mà muội muội hắn ta coi thường tiểu tử nghèo, nên lúc nghe đến đây vẫn an ủi muội muội nói: "Không sao đâu, muội muội, ngươi không cần phải lo lắng, chờ ca làm quan rồi, đưa ngươi bay lên làm thiên kim đại tiểu thư, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu danh môn quý công tử quỳ xuống cầu hôn ngươi, ngươi còn sợ không ai lấy sao?"
Vừa rồi Thẩm Anh cũng nghĩ đến vấn đề này, nói theo: "Ngươi chú ý một chút, xem nàng ta có thật sự nói bậy bạ ở bên ngoài không, nếu thật sự có thì về nói với cha, cha đi giúp ngươi lấy lại công đạo."
Lúc này Trình Mộc Tuyết mới nín khóc mỉm cười.
Nàng thì nhẹ nhõm rồi, nhưng trong lòng Trình Dật vẫn còn lo lắng.
Vì hắn ta nghĩ đến chuyện mua quan của mình, hắn ta đã tiêu tốn không ít tiền, trước đó rõ ràng đã có mặt mũi rồi, nhưng một tháng này cũng không biết làm sao? Người bên trong vẫn luôn từ chối nói không có danh ngạch rồi bảo hắn chờ đợi, nhưng chức quan hắn muốn mua cũng không phải lớn gì, chỉ là một nha dịch nho nhỏ, Tần Châu huyện lớn vừa nhỏ nhiều như vậy mà không có lấy một danh ngạch trống sao?
Nhưng Trình Dật không muốn để Trình Mộc Tuyết bọn họ sốt ruột lo lắng theo, trái lại cũng chưa nói, nghĩ chờ thêm chút xem nói không chừng qua một hai tháng nữa sẽ có.
Bên kia, Lý thị vẫn đang la hét ầm ĩ khiến người ngã ngựa đổ trong viện mình, Thẩm Uy vừa trở về liền nhận được tin tức, lập tức chạy tới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Nguyệt Kiều cũng bị gọi trở về, nghe vậy vội vàng tiến lên nói lại với cha mình về chuyện xảy ra trong viện lão thái thái hôm nay: "Sau đó đại phu tới khám cho đệ đệ, nói là uống sữa không sạch nên bị đau bụng, kiểm tra phát hiện bên trong túi sữa không sạch sẽ, nương xử lý một nha đầu thì thôi đi, lại còn gọi con trở về mắng một trận, nói đều do ta ra chủ ý mới hại đệ đệ bị đi ngoài, hại bà chọc giận bà cố."
Thẩm Nguyệt Kiều vừa nói vừa đỏ mặt vì oan ức: "Không phải con cũng gặp nạn sao? Ý tưởng đúng là con nói ra, nhưng sao lại trách con? Xem đệ đệ của Trình Mộc Tuyết có bị sao đâu."
Lý thị nghe xong giống như nghĩ thông gì đó, tức giận cáo trạng với Thẩm Uy nói: "Ta biết rồi, nhất định là y cố ý! Nhất định là tên song nhi đê tiện Thẩm Anh kia cố ý, hại nhi tử chúng ta đau bụng, y muốn mạng của nhi tử chúng ta, lão gia ngươi xem tâm địa y độc ác cỡ nào, ngươi nhất định không thể bỏ qua cho y."
Thẩm Nguyệt Kiều nghe vậy cảm thấy không chừng đúng thật là có thể, hơn nữa hiện tại nàng ta còn lo lắng một chuyện khác, cũng vội vàng nói với Thẩm Uy: "Đúng, cha nhất định không thể bỏ qua cho y, vạn nhất vì chuyện này mà bà cố không thích con với đệ đệ nữa, đến lúc đó đổi lại là tiện nhân Trình Mộc Tuyết cùng đệ đệ nàng đi tham gia yến hội Vương gia, lên làm Vương phi liền nguy rồi!"
Rốt cuộc Thẩm Nguyệt Kiều vẫn sợ Trần Phong chân trần không sợ người đeo giày* ra ngoài nói lung tung, làm hỏng thanh danh và chuyện tốt của nàng ta nên không dám ra ngoài nói lung tung.
*chân trần không sợ người đeo giày: Đi giày đẹp mới sợ bị chân trần dẫm lên dơ, đã đi chân trần rồi thì có bị giày đẹp dẫm lên cũng chẳng sợ dơ hơn.