"Ta tin."
Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Ánh mắt của Tiểu Trình An sáng lên, mừng rỡ không thôi.
Tiểu Trình Dục Xuyên cũng ngẩng đầu không tin được nhìn về phía nam nhân tuấn lãng cao lớn trước mặt.
Trình Mộc Tuyết thì nhíu mày nhìn về phía Thẩm Anh vội vàng nói: "Cha, chỉ nghe vài ba câu mà người đã tin hắn rồi, cha không thấy hắn nói nhiều như vậy là vì muốn nương nhờ nhà chúng ta sao? Người đừng để bị mắc lừa."
Thẩm Anh nghe vậy liếc nàng một cái nói: "Ngươi ngốc đến thế rồi à, chuyện ngươi nhìn ra mà cha không nhìn ra được sao? Ta biết hắn muốn ở lại nhà chúng ta không đi, nhưng ta cũng tin những gì hắn nói là sự thật."
Đương nhiên không phải dựa vào vài ba câu tiểu Trình Dục Xuyên nói hôm nay, mà thông qua những gì quan sát được sau hơn một năm ở chung, y đã sớm hoài nghi Trình Dục Xuyên không phải là con ruột của Trình Tuấn Sinh, chuyện này ở mọi phương diện đều có thể nhìn ra.
Thứ nhất, không phải y khinh thường Trình Tuấn Sinh, mà y cảm thấy Trình Tuấn Sinh thật sự không thể sinh ra được hài tử điềm tĩnh, nội liễm, thông tuệ hơn người như vậy, nhìn hai đứa ngốc ngây thơ nhà y là biết.
Thứ hai, tuy rằng dáng dấp gương mặt của Trình Tuấn Sinh cũng không tệ, nhưng so với ngũ quan thâm thúy sắc bén lạnh lùng kiểu tiểu công tử của Trình Dục Xuyên thì hoàn toàn bất đồng, Trình Tuấn Sinh là kiểu tiểu bạch kiểm có chút yểu điệu, điểm này có thể nhìn ra từ trên người nữ nhi kế thừa bảy tám phần diện mạo của Trình Tuấn Sinh.
Thứ ba, tính tình này của Trình Dục Xuyên tuyệt đối không phải được cưng nựng nuông chiều sống trong nhung lụa mà lớn lên. Trình Tuấn Sinh leo lên chức quan lớn ở kinh thành, trước khi bị bãi quan vẫn lăn lộn rất tốt, chắc chắn sẽ không đối xử hà khắc đến mức khiến tính tình hài tử mình thành như vậy.
Chỉ là Trình Dục Xuyên rõ ràng trưởng thành sớm, đến nhà bọn họ đã hiểu chuyện, sau khi bị nhi tử và nữ nhi của y bắt nạt nhiều như vậy cũng chưa từng giải thích, y không hiểu nếu Tiểu Trình Dục Xuyên không phải con ruột của Trình Tuấn Sinh, dưới tình huống như vậy tại sao không nói rõ ra, nên y vẫn luôn không dám khẳng định. Bây giờ Tiểu Trình Dục Xuyên nói, y liền tin.
Về phần trước đây tại sao không nói, Thẩm Anh vẫn không nghĩ ra, nhưng bây giờ tại sao nói ra thì y lại nhìn rất rõ ràng, bởi vì hắn không nỡ chia tay tiểu nhi tử của y.
Thẩm Anh nói nguyên nhân giải thích với Trình Mộc Tuyết, sau đó nghiêm túc nói: "Cho nên ta tin tưởng hắn nói thật, ta cũng nguyện ý giữ hắn lại làm bạn với An An. Hiện tại ta cũng hết thai cữ rồi, sau này ta sẽ làm công việc nặng nhọc trong nhà, hai ngươi đừng bắt nạt Trình Dục Xuyên nữa, phải chung sống hòa thuận có biết chưa?"
Thật ra Trình Tuấn Sinh vứt bỏ ba cha con họ mấy năm nay, ở nhà Thẩm Anh cũng không khổ đến mức phải phiền đến hai đứa nhỏ, y dư sức gánh vác việc nặng trong nhà, cùng lắm là nấu cơm có chút không ngon, y phục may không đẹp, hai đứa nhỏ phải chịu nhiều sự bắt nạt, đánh chửi, khinh bỉ, chế nhạo từ bên ngoài. Thẳng đến khi y ngoài ý muốn mang thai lần nữa, hai đứa nhóc không nói lời nào muốn chia sẻ công việc với y, nhưng cuối cùng hầu như tất cả đều đẩy cho Tiểu Trình Dục Xuyên.
Y nghiêm túc nói với Trình Mộc Tuyết như vậy, rõ ràng là đang nói cho Trình Mộc Tuyết, đừng tưởng rằng y không biết mấy chuyện vặt vãnh nàng làm sau lưng y.
Trình Mộc Tuyết chột dạ cúi đầu, vâng dạ đáp ứng, nhưng nàng vẫn không tin tưởng lắm, đợi khi Trình Dật trở về liền nói chuyện này với hắn ta.
Trình Dật nghe xong cũng có chút không thể tin được, sau đó hắn ta thần bí đưa ra chủ ý.
"Có phải hay không, chúng ta thử nhỏ máu nhận thân là biết rồi không phải sao?"
Trình Mộc Tuyết nghe vậy sáng mắt lên, lập tức nói: "Ý hay!"
Nếu Trình An còn thức nhất định sẽ hét vào mặt bọn họ.
Hay cái rắm! Nhỏ máu nhận thân căn bản là không có căn cứ khoa học! Máu của hai người có thể dung hợp hay không phụ thuộc vào nhóm máu của hai người chứ không phải quan hệ huyết thống! Các ngươi đúng là hai đứa ngu ngốc!
Nhưng khóc suốt một hồi cậu thật sự quá mệt mỏi, khi Trình Dật trở về thì cậu đã thϊếp đi lâu rồi.
Cũng may cốt truyện chính của Long Ngạo Thiên không phải ân oán tình thù của nhà họ, cho nên cũng không có thiết lập kỳ quái hiểu lầm cẩu huyết gì, nhóm máu của Tiểu Trình Dục Xuyên và nhóm máu của Trình Dật vừa vặn không tương thích.
Tiểu Trình Dục Xuyên xác định mình không phải con ruột của Trình Tuấn Sinh, nên từ đầu đến cuối đều không hồi hộp, chỉ có hai người Trình Dật và Trình Mộc Tuyết trông mong nhìn chằm chằm nước trong suốt đặt trên ghế đẩu, mắt thấy hai giọt máu không dung hợp, hai người mặt nhìn nhau.
Trình Mộc Tuyết nhìn Trình Dật hỏi: "Ca, nhỏ máu nhận thân này có thể không nhận được huynh đệ cùng cha khác mẹ không?"
Trình Dật không am hiểu lắm gãi gãi đầu nói: "Cái này, ta cũng không biết, có lẽ là có?"
Thẩm Anh cùng vυ" nuôi bận rộn trong phòng bếp, căn bản không biết hai huynh muội này bày trò gì trong phòng, lúc này đi vào nhìn hai đứa lớn ngồi xổm trước ghế, tiến lên đánh mỗi đứa một cái vào đầu: "Làm loạn cái gì, ta nói hắn không phải thì là không phải, được rồi, đều tới đây ăn cơm cho ta."
Lúc này Trình Dật và Trình Mộc Tuyết lập tức chạy té khói, Trình Dục Xuyên vẫn còn ngơ ngác ngồi bên mép giường.
Thẩm Anh thấy vậy liền đưa tay ôm hắn lên, xoay người đi ra ngoài.
Trình Dục Xuyên trợn to hai mắt.
Khi Thẩm Anh ôm Trình Dục Xuyên đến trước bàn ăn trong sảnh đường, Trình Mộc Tuyết đã ngồi xuống bàn ăn.
Nàng liếc nhìn thoáng qua thằng nhóc gầy gò xanh xao được cha mình ôm tới, vốn không cảm thấy mình hà khắc với hắn, không cho hắn ăn cơm có gì quá đáng. Hiện tại biết đối phương không phải là con của tên phụ thân bạch nhãn lang và độc phụ, lại nhìn một đứa nhỏ năm tuổi bị bọn họ bắt nạt thảm như vậy, lương tâm rất có chút cắn rứt, chột dạ theo bản năng liền lấy một cái đùi gà lớn trong tay đặt vào trong bát trước mặt Trình Dục Xuyên.
Trình Dục Xuyên vẫn chưa hoàn hồn từ việc Thẩm Anh ôm hắn tới, nhìn thấy chân gà Trình Mộc Tuyết để vào trong bát hắn lại ngơ người, cặp mắt đẹp trai nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Trình Mộc Tuyết ngồi đối diện.
Trình Mộc Tuyết sĩ diện đối mặt với ánh mắt Trình Dục Xuyên thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hung dữ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn cơm đi!"
Dứt lời nàng liền vùi đầu xuống và cơm trước.
Trình Dục Xuyên rốt cục bị hét tỉnh hồn, không nhìn Trình Mộc Tuyết nữa, cúi đầu nhìn cái đùi gà trong bát trước mặt mình, hắn đang suy đoán trong này có hạ độc gì.
Nhưng là độc gì cũng không quan trọng, dù sao hắn cũng sẽ không chết, cùng lắm chỉ bị đau bụng thôi, dù sao hắn cũng quen rồi.