Ở đây không chỉ có hai giới tính nam và nữ, mà còn có loại thứ ba, được gọi là song nhi, họ có ngoại hình như đàn ông, năng lực cũng không thua kém gì đàn ông bình thường, có thể luận văn có thể thiện võ, có thể kinh doanh làm quan, cũng có thể chinh chiến sa trường để bảo vệ đất nước, nhưng họ không thể làm cho phụ nữ có thai, chỉ có thể sinh con cho đàn ông giống như nữ giới.
Họ vẫn luôn tồn tại trên thế giới này, nhưng ban đầu rất ít người như vậy, không thu hút được sự chú ý của mọi người, về sau theo thời gian, triều đại thay đổi, những người như vậy ngày càng nhiều, họ cũng chiếm một vị trí nhất định trong triều dã. Vì cấu tạo đặc biệt của cơ thể của mình, họ càng thấu hiểu được sự vất vả của phụ nữ, nên càng tận lực giúp đỡ phụ nữ bị bóc lột nô dịch đấu tranh giành được vài quyền lợi hợp lý, nhưng chuyện này lại chạm đến lợi ích của xã hội nam quyền, dẫn tới sự bất mãn của những người đang nắm giữ quyền lực.
Rốt cuộc khi sự bất mãn này tích tụ đến một mức độ nhất định đã bộc phát, song nhi bị những người nắm quyền cho là sự sỉ nhục, không chỉ bị tước quyền làm quan cả đời, thậm chí còn bị tước đoạt cả quyền cá nhân con người. Không có đàn ông quản thúc, ngay cả việc cơ bản như ra ngoài đi làm tự nuôi sống bản thân cũng không được phép, thậm chí còn có quy định song nhi đến tuổi không tìm được đàn ông hoặc là người đàn ông họ phục vụ qua đời, trong vòng ba ngày nếu không thể tìm được người mới, người thân bạn bè đều không được phép thu nhận giúp đỡ, phải lột sạch vứt ra đường làm ăn xin, cho đến khi có người đàn ông khác tình nguyện thu nhận nô dịch y mới ngưng, nếu không một khi bị phát hiện sẽ giáng tội cả nhà.
Nhưng có đàn ông rồi cũng không khá hơn bao nhiêu, tiền bọn họ ra ngoài cực khổ làm lụng kiếm được căn bản không rơi vào tay họ mà chỉ phân phát cho đám đàn ông kia, rồi họ phải dựa vào sự bố thí của người đàn ông đó để sống.
Vì họ mang tiếng là loài thấp hèn nhất trên đời này, không đáng làm vợ, thậm chí còn không xứng làm thê thϊếp, chỉ xứng làm nô tỳ kỹ nữ. Không những có thể tùy ý bị người đàn ông của mình đánh chết, thậm chí bên ngoài cũng có thể bị đàn ông tùy ý đánh chửi, cưỡиɠ ɧϊếp, lỡ gϊếŧ bọn họ cũng không phạm pháp, cố ý mưu sát cũng chỉ bị giam khoảng một năm, đây vẫn là trong trường hợp song nhi này có đàn ông làm chủ, nếu không có thì cũng không phạm pháp.
Những người nắm quyền lập ra quy tắc này chắc chắn ghét song nhi nhất trên đời, hận không thể giẫm chết loài này dưới chân, hủy diệt nhân đạo.
Người cầm quyền bây giờ vẫn tin và chấp hành như vậy, bởi vậy cho dù cha cậu lợi hại đến đâu cũng không thể làm quan, thực hiện hoài bão.
Nghĩ tới đây, Tiểu Trình An lập tức cười không nổi.
"Ha ha ha ~~~"
Trình Dật phản ứng lại trực tiếp ôm bụng cười to ra tiếng.
Những điểm khác trên trên khuôn mặt của Thẩm Nguyệt Kiều cũng coi như xinh xắn, duy chỉ có một đôi mắt hơi nhỏ, nhất là nàng ta còn hơi mập, nhìn lại càng nhỏ hơn, nhưng cũng vì là sự thật nên sát thương cực cao.
Thẩm Nguyệt Kiều nghe vậy lập tức xanh mặt, nàng ta nghiến răng tức giận nhìn Trình Dật ở trước mắt cười nhạo mình, đang định nổi đóa chợt nghĩ tới gì đó, ánh mắt lóe lên độc ác gian xảo, giơ tay lên thừa dịp Trình Dật không chú ý, tát một cái thật mạnh lên mặt hắn ta.
Ở đường vắng trước cổng, chỉ nghe thấy một tiếng "chát" vang lên cực kỳ vang dội.
Khi Trình Dật phản ứng lại lập tức đỏ mắt, giơ tay lên muốn đáp trả.
Lại thấy Thẩm Nguyệt Kiều đã che mặt trước một bước, lớn tiếng khóc lóc: "A! Không phải con người mà! Đại nam nhân đánh tiểu cô nương!"
Người qua đường nghe thấy tiếng động theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Thẩm Anh nghe thấy tiếng cũng quay đầu lại nhìn theo, vừa lúc nhìn thấy cảnh Trình Dật giơ tay lên muốn đánh Thẩm Nguyệt Kiều, không khỏi quát hắn ta dừng lại: "A Dật!"
Trình Dật tức giận nói với Thẩm Anh: "Cha, là nàng ta đánh con trước!"
Thẩm Anh chú ý tới những ánh mắt khinh bỉ của người qua đường, liếc mắt nhìn hắn ta, nhíu mày nói: "Bỏ tay xuống."
Trình Dật không phục kêu: "Cha!"
Dĩ nhiên Thẩm Anh biết con của y không phải người ra tay trước, nhưng nếu Trình Dật hạ cái tát này, chỉ mất nhiều hơn được, cho nên cuối cùng vẫn lạnh mặt nói: "Ta bảo ngươi bỏ tay xuống!"
Trình Dật không cam lòng trừng Mắt Thẩm Nguyệt Kiều một cái, hất mạnh cánh tay nàng ta ra, tái mặt xoay người hùng hổ đi về nhà.
Thẩm Nguyệt Kiều bị đẩy hơi loạng choạng, đứng thẳng người lại mặt đầy đắc ý nhìn bóng lưng Trình Dật kìm nén bực bội rời đi.
Tiểu Trình An nằm trong lòng cha cậu thu tất cả cảnh tượng vừa rồi vào trong mắt, không nhịn được híp híp đôi mắt nho đen: "Được lắm, dám bắt nạt anh trai ngốc nghếch của ta, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Lúc này Thẩm Anh hít sâu một hơi, trực tiếp ôm Trình An xoay người vào Thẩm phủ.
Thẩm Nguyệt Kiều vốn định ra ngoài, nhưng nhìn thấy Thẩm Anh vào nhà nghĩ nghĩ cái gì lại chạy về.
Vừa bước vào cổng, Thẩm Anh quay đầu đi thẳng đến cửa ngách phía tây, đi qua bốn cánh cửa mới đến được chính đường viện phía tây của Thẩm lão thái thái.
Để người đi vào bẩm báo, đợi thêm một lúc mới được mời vào.
Thẩm lão thái thái đã ngồi ở chính đường.
Thẩm Anh ôm bé con tiến lên thỉnh an bà.
Thẩm lão thái thái dựa trên tháp bàn không lạnh không nhạt đáp, sau đó liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng y nói: "Đây là tiểu tử ngươi vừa mới sinh à, ôm tới đây ta nhìn chút."
Thẩm Anh liền ôm Trình An đến gần thêm hai bước, hơi khom lưng đưa Tiểu Trình An đến trước mặt lão thái thái, cũng thấp giọng giới thiệu với Tiểu Trình An: "An An, đây là bà cố ngoại."
Thẩm lão thái thái nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy bánh bao trắng nõn non nớt mặc áo mỏng màu vàng, đội mũ tiểu hổ đáng yêu, thầm nghĩ tính tình của đứa cháu song nhi này không được lòng người khác, nhưng trái lại em bé sinh ra rất xinh xắn, nhìn đôi mắt to tròn đáng yêu của bánh bao nhỏ này khiến trái tim của bà cũng tan chảy.
Sắc mặt Thẩm lão thái thái bất giác dịu dàng hơn vài phần, nghe vậy vừa muốn nói nó còn nhỏ, nào đã biết nhận người.
Chỉ thấy Thẩm Anh vừa dứt lời, tiểu gia hỏa liền nghiêng đầu, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, đôi mắt cong cong ngấn nước đáng yêu nhìn bà.
Thẩm lão thái thái đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Anh mừng rỡ nói: "Đây là nó đang cười với ta sao?"
Thẩm Anh thấy bé cưng nể mặt như vậy đôi mặt mày lạnh lùng cũng nhu hòa hơn, gật đầu đáp: "Ừm, đúng vậy, An An thích bà cố ngoại, đang cười với bà cố ngoại đó."
Tiểu Trình An không phải nể mặt cũng không phải thích lão thái thái này, mà là dựng nền móng để sau này báo thù.
Người già thường mê tín dị đoan, nghĩ rằng khi trẻ sơ sinh nhìn họ cười, có nghĩa là họ sẽ khỏe mạnh và sống lâu.
Thẩm lão thái thái lập tức mừng rỡ, lại cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ đáng yêu kia quả thực trong lòng vô cùng vui vẻ, vội vàng duỗi tay nói: "Ôi, tiểu bảo bối của chúng ta thích bà cố ngoại, để bà cố ngoại ôm ngươi một cái nào."
Vừa nói vừa vui mừng đưa tay nhận lấy đứa nhỏ, ngay cả nhìn đứa cháu song nhi Thẩm Anh bình thường không ưa cũng thấy thân thiết hơn, nhanh chóng cười ha hả kêu y ngồi xuống bên cạnh, lệnh cho nha đầu trong phòng đi xuống pha trà bưng bánh ngọt.
Thẩm Anh ngược lại hờ hững, lễ phép nói cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh.
Bên kia Thẩm Nguyệt Kiều chạy một hơi về viện của Lý thị, để thuyết phục Lý thị nàng ta đã sớm nghĩ ra cớ, vào cửa liền gấp gáp hô: "Nương, Thẩm Anh ôm tiểu nhi tử của y đi qua chỗ bà cố, nhất định là muốn mượn tiểu nhi tử ngoan ngoãn kia của y lấy lòng để lão thái thái che chở y, vạn nhất liên lụy nhà chúng thì sao, nương chúng ta tuyệt đối không thể để y được như ý, chúng ta cũng mau ôm đệ đệ qua đó đi."
Nàng ta lại không biết Thẩm Anh ở trong mắt Lý thị vốn là đại địch, chỉ cần là Thẩm Anh đến Thẩm gia đã đủ khiến bà ta bùng nổ rồi, căn bản không cần cái cớ gì, nghe vậy bà ta lập tức ôm đứa nhỏ bước nhanh về phía viện lão thái thái. Ngay cả con trai hai ngày nay không biết làm sao, tinh thần không tốt lắm, vừa cho người đi mời đại phu đến xem bệnh cho con trai cũng không quan tâm.
Thị nữ đang quấn tã lót cho đứa nhỏ còn chưa xong, gọi cũng không được: "Ôi trời, phu nhân, chờ chút đã!"