Hứa Niệm Thần đúng đồng hồ sinh học mà rời giường, cậu đang đánh răng, Hứa Chỉ ngơ ngác đi ra khỏi phòng, bộ dạng như chưa tỉnh lại.
Hứa Chỉ: “Chào buổi sáng anh trai~”
Hứa Niệm Thần: "Ừ."
Sau khi Hứa Chỉ vào phòng tắm, Hứa Niệm Thần lại tăng tốc, sau khi Hứa Chỉ đi ra, Hứa Niệm Thần đã sửa soạn xong.
"Tiểu Thần, con xong chưa? Mau lại đây giúp mẹ." Giọng mẹ Hứa từ trong bếp truyền ra.
Trong lòng Hứa Niệm Thần trầm xuống, cậu ở đời trước chưa từng học nấu ăn, dì của cậu luôn bắt cậu ngồi đợi đồ ăn, khi cậu quá bận rộn thì luôn nhờ em họ làm việc đó.
Hứa Niệm Thần dừng một chút, sau đó vẫn đi vào phòng bếp. May mắn thay, mẹ Hứa không yêu cầu cậu làm gì khác, bà chỉ mang bữa sáng đến và bày biện.
Hứa Niệm Thần đã ngồi vào chỗ khi còn 20 phút nữa mới bắt đầu buổi tự học buổi sáng, nhưng hầu hết học sinh trong lớp đều đã đến.
Cậu rõ ràng cũng đã đến khá sớm nha...
Trước khi Chu Đạt đến, Hứa Niệm Thần lấy bài tập trong cặp ra, đặt lên bàn Chu Đạt.
Một phút sau khi Chu Đạt đến, anh ấy bước vào lớp với bánh kếp trái cây và sữa đậu nành trong miệng, nói chuyện và cười đùa với các bạn cùng lớp.
Hứa Niệm Thần dời chiếc ghế vào bên trong để y đi vào dễ dàng hơn.
Chu Đại Cương ngồi xuống, "Bài tập của ai vậy? Mẹ kiếp, bạn cùng bàn hôm nay bài tập được giao tối qua làm xong rồi à?"
Hứa Niệm Thần thấp giọng nói: "Ừ."
Chu Đạt: "Ngươi thật lợi hại! Cho ta chép đi?"
Hứa Niệm Thần: "Ừ."
"Mẹ kiếp! Ta Chu Đạt nhất định sẽ đi thắp hương! Sao hôm nay lại may mắn như vậy chứ?"
Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ học, Hứa Niệm Thần cảm thấy muốn đi vệ sinh, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Đã gần đến giờ vào lớp và không có ai trong nhà vệ sinh.
Hứa Niệm Thần đang đi tiểu được nửa đường, cách gian bên cạnh truyền ra tiếng xả nước, sau đó Cố Vu Thanh đi ra.
Bởi vì rất yên tĩnh, Hứa Niệm Thần theo bản năng nhìn lại. Cố Vu Thanh chắc chắn đã tê dại vì ngồi xổm, giữ cửa và lắc chân.
Từ Niệm Thần đi vệ sinh xong liền đi rửa tay, Cố Vu Thanh chân tê dại, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân, lúc hắn ngẩng đầu, Hứa Niệm Thần...
Cố Vu Thanh tự an ủi mình không sao đâu, hắn không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ.
Nhưng chân hắn vẫn là quá tê mà phải đi khập khiễng ngay cả khi bước đến bồn rửa tay.
Hứa Niệm Thần rửa tay xong, hỏi: "Có cần tôi đỡ cậu tới lớp không?"
Cố Vu Thanh vừa đi tới bồn rửa mặt, liếc nhìn Từ Niệm Thần, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Cuối cùng, hắn thốt ra hai chữ: "Không cần."
Hứa Niệm Thần cũng nghĩ rằng hắn sẽ không cần, chỉ lễ phép hỏi thôi trước khi rời đi còn nói: "Ừ, giờ học sắp bắt đầu rồi."
Sau khi Hứa Niệm Thần rời đi, Cố Vu Thanh tức giận nhìn vào gương, còn chút nữa đấm vào gương.
Mất hết mặt mũi...
Sau một giây, thái độ khôi phục bình thường
Khi Cố VuThanh trở lại phòng học, tiết học đã bắt đầu học được hai phút. Thầy giáo còn chưa tới, hắn đi vào từ cửa sau của lớp liền liếc nhìn Hứa Niệm Thần.
Hứa Niệm Thần đang đọc sách, cũng không nhìn hắn mà rất nghiêm túc đọc sách. Đôi mắt phượng đỏ chuẩn mực, mí mắt che đi một nửa hốc mắt, khiến hàng mi hơi hếch lên đặc biệt lộ rõ.
"Cố Vu Thanh! em đang nhìn cái gì vậy?" Giáo viên tiếng anh ôm một chồng sách từ văn phòng chạy tới . Cố Vu Thanh khóe miệng nhếch lên bên trái, lộ ra nụ cười khổ, mang theo chút khinh thường, "Nga, nhìn phong cảnh đi." Sau đó, hắn ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Cố Vu Thanh có thành tích tốt, bối cảnh trong nhà lại cường đại. Giáo viên cũng không nói gì thêm khi thấy hắn ngồi xuống.
Tô Nguyên liều mạng nghiêng người hỏi: "Ngươi vừa mới nhìn qua Hứa Niệm Thần sao?"
Cố Vu Thanh không muốn nhiều lời "Không có"
"Ta đều nhìn thấy." Tô Nguyên kiên trì nói.
“Có vẻ như cậu vẫn chưa làm bài tập được giao ngày hôm qua.” Tô Nguyên đã bị uy hϊếp rồi phải ngoan ngoãn câm miệng