Tan học, Hứa Chỉ đã đến đợi ở cửa lớp, Hứa Niệm Thần đang thu dọn đồ đạc, không thấy Hứa Chí đang đợi mình.
“Anh Trần, anh thu dọn đồ đạc xong chưa?” Hứa Chỉ đứng ở cửa sổ gần cậu hỏi.
Lúc này Hứa Niệm Thần mới biết Hứa Chỉ đến đây: "Xong nhanh đây." Động tác dọn đồ nhanh hơn.
Vẫn còn hơn một nửa số người chưa rời đi, Cố Vu Thanh là một trong số đó. Trước khi Hứa Niệm Thần đứng dậy, nhìn về phía Cố Vu Thanh, Cố Vu Thanh bất động thanh sắc giải các câu hỏi, khi nguyên tác chưa bắt đầu, Hứa Chỉ vẫn chưa quen biết Cố Vu Thanh, trước đó họ cũng chỉ gặp qua một lần. Sau đó cậu quay sang nói với Hứa Chỉ: "Đi thôi."
Hứa Niệm Thần bước ra khỏi phòng học, sóng bước cùng Hứa Chỉ.Một đường đi đều không nói chuyện, bản thân Hứa Niệm Thần cũng không thích nói chuyện, nguyên chủ cũng có hình tượng lạnh lùng, trong nguyên tác, khi hai người cùng nhau về nhà, đều là Hứa Chỉ tìm đề tài nói chuyện.
Khi bước ra khỏi cổng, Hứa Chỉ đột nhiên hưng phấn nhảy cẫng lên: “Anh ơi, Cố Vu Thanh trong lớp anh đẹp trai quá. Vừa mới tới đi tìm anh, em nhịn không được liếc nhìn thêm mấy lần, người đẹp trai như vậy đúng là hại người mà".
Hứa Niệm Thần nhớ tới nguyên tác, cùng nguyên tác giống nhau như đúc, cũng chính là lúc này nguyên chủ coi Cố Vu Thanh như một cái gai trong mắt.
Hứa Niệm Thần gật đầu: “Ừ.” Sợ cô không tin, sau đó cậu lại bổ sung thêm “Là rất đẹp trai.”
Hứa Chỉ không ngờ anh trai cô lại cùng cô khen ngợi vẻ đẹp trai của ai đó, dù sao thì khuôn mặt của anh trai cũng không tệ hơn Cố Vu Thanh là mấy, chẳng qua loại kiểu không giống với nhau mà thôi. Chủ yếu là bởi mỗi lần Hứa Chí nói đến ai khác, anh trai sẽ nói họ không bằng mình hay gì đó. Lần này anh trai không những không bác bỏ mà còn nói theo cô.
"Anh ơi, sao hôm nay em thấy anh kỳ lạ quá vậy?" Hứa Chỉ cũng chỉ thản nhiên nói. Hứa Niệm Thần bất động thanh sắc hạ mí mắt: "Không có"
Hứa Chỉ nhảy tới trước mặt cậu, cười lộ ra hàng răng trắng, ánh mắt cong cong, khi cười rộ lên hiện hai lúm đồng tiền: “Không phải bình thường anh sẽ nói người ta không tốt này nọ sao? Em muốn quay về xin phương thức liên lạc, anh giúp em không?”.
Hứa Niệm Thần cẩn thận suy nghĩ, ý thức được nếu là nguyên chủ nhất định sẽ không khen ngợi Cố Vu Thanh đâu, cậu cảm thấy cô nàng đang nghi ngờ mình: "Ừ, Cố Vu Thanh lớn lên thật xấu."
“Ha ha ha ha ~ cười chết em mất.” Hứa Chỉ cũng không phản bác Hứa Niệm Thần mà bắt đầu cười lớn, ôm bụng ngồi xổm trên đất không chịu rời đi.
Hứa Niệm Thần dừng lại chờ. Hứa Chỉ: “Anh, anh nói ra thì nghiêm túc như vậy, nhưng sao em nghe lại có vẻ giả tạo như vậy… Hahahahahahaha.”
Hứa Niệm Thần không nói phản bác lại: "Cười xong chưa?"
Hứa Chỉ xua tay nói: “Không, không, anh để em cười một lát nữa đi…” Cô hiện tại không dừng cười được. Hứa Niệm Thần ở một bên chờ đợi, sau đó nhìn nàng mỉm cười. Đúng vậy, ai lại không thích một cô bé đầy năng lượng như vậy chứ, huống chi một người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ chứ.
Bên kia, Cố Vu Thanh vừa mới vừa được tài xế đến đón, trên mặt hiện đầy không vui. Chơi di động không lâu liền ném nó lên ghế, tài xế để ý tâm trạng hắn đang không vui, thậm chí không dám nuốt nước miếng.
Cố Vu Thanh vẻ mặt có chút khó chịu hỏi tài xế: "Chú, chú thấy cháu xấu như vậy sao?"
"Không xấu! Rất đẹp trai!" Người tài xế thật lòng nói, tốt xấu gì Cố Vu Thanh cũng là hotboy nổi tiếng của trường, bất cứ ai cũng biết diện mạo hắn ra sao.
Cố Vu Thanh càng tức giận hơn: "Chú biết không? Có người nói tôi xấu!"
“Hắn ta bị mù!” tãi xế lập tức kết luận.
Cố Vu Thanh nói: "Đúng vậy! Tôi làm sao có thể xấu! Chỉ là cậu ta ánh mắt có vấn đề!".
Khi cơn giận nguôi ngoai, hắn tiếp tục chơi di động.