Cậu nhìn Bùi Chân: “Khả năng tớ phải quay về quán cà phê một chuyến. Cậu muốn về nhà hay đi cùng tớ?”
“Đi cùng cậu!” Đương nhiên là đi cùng nhau rồi. Bùi Chân không chút do dự trả lời.
Thiếu niên quay mặt đi, lặng lẽ cong môi.
….
Một chiếc xe màu đen im hơi lặng tiếng chạy đến trước cửa nhà họ Bùi.
Bùi Giai đã sớm đứng chờ ở cửa từ rất lâu, hôm nay cô ta mặc bộ váy liền thân màu trắng, trên người xịt nước hoa, tạo kiểu tóc cùng trang điểm rất tỉ mỉ.
Khí trời lạnh lẽo, Bùi Giai để lộ đôi chân trần, thở ra một ngụm khí lạnh, nhìn thấy chiếc xe từ phía xa chạy đến, vội dựa vào cửa sổ xe mỉm cười ngọt ngào: “Anh Đổng.”
Nam sinh ngồi phía sau xe thoạt nhìn không lớn hơn Bùi Giai bao nhiêu, vẻ mặt kiêu căng: “Ừ.”
Bùi Giai mở cửa xe ngồi vào.
Nam sinh tên Đổng Tân rất không kiên nhẫn: “Nhanh lên.”
Bùi Giai ngoan ngoãn áp sát thân thể vào người nọ, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Đổng Tân: “Anh đến đón em, em rất vui.”
Đổng Tân hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tay cô lạnh quá, đừng chạm vào tôi.”
Đôi mắt Bùi Giai tối sầm, mím môi không nói lời nào. Trước khi ra cửa Tô Lệ Ngọc đã dặn dò cô ta, hôm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt, thể hiện trạng thái tốt nhất. Nhà họ Đổng ở thành phố H được coi là gia tộc giàu có ba đời, cao hơn một bậc so với nhà họ Bùi. Nếu Bùi Giai có thể đính hôn với Đổng Tân con trai duy nhất của nhà họ Đổng, tương đương với việc hai mẹ con bọn họ lại có thêm một chỗ dựa.
Chỗ dựa ấy mà, tất nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Bùi Giai và Đổng Tân một đường không nói chuyện, chiếc xe chạy vào trung tâm thành phố H, dừng lại trước một quán cà phê.
Đổng Tân nhìn mặt tiền cái quán này không lớn lắm, bên trong cũng không còn mấy chỗ ngồi trống, nhíu mày: “Cô giới thiệu cái chỗ quái gì thế này?”
Bùi Giai chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Anh Đổng, gần đây quán cà phê này vô cùng nổi tiếng trên mạng, cà phê và điểm tâm ngọt ở quán bọn họ rất ngon. Anh Đổng anh hạ mình đến cái quán này, nhất định bọn họ vô cùng cao hứng, còn phải giành giựt tiếp đãi anh đấy.”
Đổng Tân nghe lời nói này cảm thấy khá thoải mái, hàng chân mày nhíu chặt thoáng buông lỏng một chút: “Được rồi, vậy vào nhìn thử xem.”
———–//—//——–
*Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Lê Khí:
Ngày X tháng X năm XXXX, đêm giáng sinh.
Cô ấy ôm tôi (Vẽ một trái tim nhỏ)