🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương trình học cao nhị bận rộn, Bùi Chân cứ nghĩ mình sẽ không theo kịp, nhưng may mắn sau mấy buổi học cũng đã kịp thích ứng.
Lúc trước, cô bởi vì bệnh tình thêm nặng mà nghỉ mất một năm, tạm nghỉ học vừa lúc lên cao nhị. Ở trường cô tuy không tính là học bá nhưng thành tích cũng không kém, ngẫu nhiên phát huy tốt thì sẽ lọt vào top 10.
* Cao nhị : cao trung có 3 cấp học ( cao nhất, cao nhị, cao tam ) nên cao nhị là lớp 11
Dù nằm trên giường bệnh, chỉ cần sức khỏe cho phép là cô lại đọc sách giáo khoa, làm chút đề bài đồng học gửi tới. Khi đó chỉ nghĩ, trị liệu tốt là có thể trở về đi học, không thể suy sút quá nhiều.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cha mẹ dốc hết tài sản cũng không ngăn cản được bệnh tình từng ngày chuyển biến xấu đi.
May mắn cô tới thế giới này.
Đây là cơ hội thứ hai nên Bùi Chân đi học chăm chú nghe giảng, tan học cũng rất nhanh dung nhập với các bạn học.
Tuy nguyên thân tính cách không mấy vui vẻ, cũng không có mấy cái bạn thân. Nhưng Bùi Chân lại vui vẻ dễ gần, rất nhanh đã cùng với mọi người hoà nhập. Trái ngược với yên tĩnh thiếu niên, tạo nên sự đối lập rõ nét.
Lúc nghỉ trưa, bàn trước Diêu Băng quay tới nhắc nhở:
" Ê, Bùi Chân cậu có xem Weibo không ? Cố Tinh Hải vừa mới đùa giỡn hơ khô thẻ tre a ! "
Bùi Chân sững sờ, Cố Tinh Hải là nam chính quyển sách này, là đương nổi lưu lượng tiểu sinh, cũng là bọn họ bạn cùng lớp.
Nguyên thân vô cùng mê luyến hắn, thổ lộ nhiều lần đều bị cự tuyệt.
Nhưng Bùi Chân lại không có hứng thú với hắn, thành thật trả lời: " Không có. "
" Cậu có thích cậu ta không vậy ? " Diêu Băng đưa điện thoại cho cô xem: " Cậu không chú ý cậu ta phát Weibo sao ? "
Trên tấm ảnh, Cố Tinh Hải cùng kịch tổ nhân viên công tác đứng cùng một chỗ, cười đến sáng lạn.
Cùng với Lê Khí toàn thân phát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng thì bất đồng, Cố Tinh Hải tựa như ánh mặt trời ấm áp, như một anh hàng xóm nhà bên.
Lúc này Bùi Chân nghĩ đến hình như nguyên thân cũng có một cái Weibo a.
Cô mở ra điện thoại, mở ra nguyên thân Weibo, khuôn mặt cứng đờ chốc lát.
Đây là đăng lên cái gì vậy...
Không phải mê gái ( trai ) mĩ mạo của nam chính, thì là các loại khoe của.
Bùi Chân bỏ ra một khoảng thời gian, làm sạch Weibo, sau đó đem Weibo tên đổi thành [ Thật thật thật đáng yêu ].
Cô lén nhìn bên người tuấn mĩ thiếu niên, hắn lúc này đang chống cằm, đường cong cánh tay mê người đang cúi đầu đọc một quyển sách sức nặng cơ học.
Bùi Chân nghĩ nghĩ, quyết định lấy Lê Khí làm nội dung, phát lên Weibo tin thứ nhất khi nàng ở thế giới này:
[ Hello, wolrd. Hello, liqi. ]
...
Lê Khí buổi sáng chẳng qua chỉ là cổ hơi ngứa lúc này đã phát triển đến nuốt đều có chút khó khăn.
Thiếu niên ngồi trong phòng học, cảm thấy trán hơi nóng, trên người lại từng đợt rét run. Hắn nhếch môi, tự giễu rằng thân thể đã yếu đến mức này rồi ư ! Năm đó hắn chỉ mặc nội bị giam trên sân thượng cả ngày, hôm sau vẫn còn tốt. Hiện tại chỉ ngâm mưa một lần đã nóng rần lên.
Hắn tinh thần hoảng hốt, hết lần này tới lần khác người nọ tinh lực dồi dào. Đi học thường giơ tay trả lời vấn đề, tan học lại tìm người nói chuyện phiếm, cứ líu ríu bên tai hắn.
Giống như là một con ve sắp chết, liều mạng phát ra tiếng kêu. Thật là...
Phiền phức a.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lê Khí nhanh chóng mang cặp sách ra khỏi lớp. Nhưng lúc qua văn phòng lại bị toán học lão sư gọi.
Ông nhìn học sinh đứng đầu bảng thành tích này, cười híp mắt lấy ra một tờ báo danh: " Lê Khí, em có hứng thú đại diện trường học tham gia thi đua toán học cả nước không a ? "
Lê Khí nhận lấy, chỉ nhìn một chút thì trả lại: " Cảm tạ lão sư đã nâng đỡ, nhưng tiếc là em lại không có thời gian tham gia. "
Toán học lão sư vẻ mặt mộng bức: " Thời gian ? Trận đấu chỉ cần ba ngày a, sao lại không thu xếp được thời gian. Nếu trong trường không cho nghỉ, ta xin phép cho ngươi. "
" Tạ ơn lão sư, nhưng em không thể tham gia được. " Lê Khí kiên trì.
Toán học lão sư tỏ vẻ đáng tiếc, vẫn chưa từ bỏ mà đem tờ báo danh nhét vào tay hắn. Dặn dò nếu thay đổi ý định thì thông báo với ông.
Lê Khí rũ mắt nhỏ giọng cảm ơn, sau đó xoay người ly khai.
Hắn đi lên lầu một, đυ.ng phải lớp bên cạnh nam sinh tràn đầy thanh xuân.
Lê Khí đứng lại, môi mỏng hé mở, ngữ khí giống như dưới âm mười độ: " Ngô Thiệu Trạch ? "
Ngô Thiệu Trạch giật mình một cái, lập tức kéo căng thân thể. Thiếu niên 1m8 đứng trước mặt hắn, con mắt sắc hung ác. Tựa như một con sói mà hắn là con mồi.
Đoán chừng là Lê Khí biết rõ chuyện hồi sáng, Ngô Thiệu Trạch như lâm đại địch, ngoài miệng vẫn gượng hỏi: " Mày muốn làm gì ? "
" Tao đã sớm thấy khó chịu, mày chảnh cái gì, cứ tưởng thành tích tốt là hơn người à ? "
Nghe nói hắn thích nữ sinh tỏ tình với Lê Khí nhưng bị cự tuyệt. Nữ sinh đó về khóc suốt một đêm, đôi mắt sưng thành cây đào mật.
* Cây đào mật
Ngô Thiệu Trạch trong nội tâm rất khó chịu, dựa vào cái gì người hắn nâng niu trong lòng lại bị đối đãi như vậy. Lê Khí tiểu tử kia có cái gì tốt, tối đa chỉ hơn hắn về mặt thành tích, về phần tướng mạo... Hừ, bây giờ các tiểu cô nương cũng ưa thích Lê Khí cái loại này môi hồng răng trắng, đúng là không biết thưởng thức.
Lê Khí nhìn hắn bộ dáng chột dạ, cơ bản có thể xác định hắn chính là cầm đầu vụ ngăn kéo.
Đang động động cánh tay, nghĩ nên từ góc độ nào đánh qua lực sát thương lớn nhất. Bỗng nhiên thấy thoáng qua ở lầu hai xanh trắng thân ảnh.
Thiếu niên lui về sau vài bước, chỉ thấy " xôn xao " một tiếng, một thùng nước từ trên trời giáng xuống. Chuẩn xác rơi vào trên đầu Ngô Thiệu Trạch, đem người từ đầu tới chân rót ướt hết.
" Mẹ kiếp ai làm ? "
Ngô Thiệu Trạch tức giận đến dậm chân, ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy bóng người. Chỉ có một đám quần chúng ăn dưa vây quanh. Một bên xem cuộc vui một bên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Ngô Thiệu Trạch che mặt xua đuổi bọn hắn: " Đi đi đi, nhìn cái gì ? " Hắn nhanh chóng chạy thoát, trong chớp mắt đã chạy ra cửa trường.
Lê Khí đứng không nhúc nhích, mặt lạnh lùng nhìn xung quanh, tất cả mọi người chỉ có thể hậm hực cất điện thoại xoay mặt rời đi.
Bùi Chân một lát sau mới đeo cặp sách từ tầng hai đi xuống, nhìn thấy Lê Khí, có chút kinh ngạc nói: " Ồ, cậu còn chưa đi à ? "
Thiếu niên lặng lặng nhìn cô, một hồi lâu mới mở miệng: " Tay áo sao lại ướt ? "
Bùi Chân cả kinh, đem phần tay áo ướt hơn phân nửa dấu ra phía sau, xấu hổ cười cười: " Đại khái... Lúc rửa tay bị ướt. "
Rửa tay cũng sẽ không làm ướt cả một cánh tay.
Nhưng thiếu niên cũng không nói gì, quay người li khai.
Bùi Chân chạy chậm đuổi theo: " Bọn mình cùng nhau về nhà nha ! "
Lê khí đi rất nhanh, đi được một đoạn rồi mới chậm lại.
Thiếu nữ rất cảm động, bước chân nhẹ nhàng, muốn tìm chủ đề cùng Lê Khí nói chuyện:
" Cậu hôm nay giải ra ề bài kia, cái gì f(x)... "
Cô nói cả buổi không thấy hắn trả lời, liền quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy thiếu niên môi trắng bệch, hai gò má ửng hồng bệnh trạng, cái trán phủ một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
" Cậu ngã bệnh ? " Bùi Chân giữ chặt hắn, thiếu niên cao gầy vậy mà đứng không vững, thân thể chới với.
Nhất định là bởi trận mưa hôm qua.
Mặc dù đây là nguyên thân chuyện tốt nhưng trong thâm tâm Bùi Chân lại hơi áy náy: " Thực xin lỗi. "
Lê Khí rút cánh tay ra khỏi Bùi Chân, khó khăn động động yết hầu: " Thả ta ra. "
Hắn còn muốn đi làm thêm.
Vừa rồi tờ báo danh kia, phí đi lại ăn ngủ hết 3000 tệ.
Hắn chi trả không nổi.
Thật ra Lê Khí cũng có đi làm thêm tích góp được chút tiền, nhưng đó lại để trả lại cho Bùi gia. Từ lúc cấp 2 được gửi nuôi tại Bùi gia đã trả cho hắn nhiều khoản tiền, từ học phí đến sinh hoạt hắn đều nhớ rõ ràng. Từ khi biết rõ hoàn cảnh của mình, hắn đều không xin Bùi gia một phân tiền, tận lực giảm bớt ham muốn hưởng thụ vật chất, đến ăn sáng cũng không ăn.
Hắn mỗi ngày đều đang đợi trả xong các khoản nợ, rời đi cái địa phương đầy chán ghét này. Cùng Bùi gia cắt đứt, sống chết cũng không liên quan đến nhau.
Mà kia một chút tiền đối với người khác không tính là gì, nhưng nó lại làm trì hoãn kế hoạch của hắn, nên hắn cự tuyệt.
Bùi Chân không biết những thứ này, cô chỉ biết đầu của Lê Khí đang nóng lợi hại. Cần đưa đi bệnh viện.
Cô lúc trước bệnh nặng, cũng thỉnh thoảng có sốt cao. Loại cảm giác này làm toàn thân mệt mỏi, không có sức lực cô quá quen thuộc.
Lê Khí hiện tại đang ở tình trạng này, bây giờ còn tỉnh táo hoàn toàn là do ý chí mạnh mẽ chống đỡ.
Bùi Chân rất áy náy, cô ngồi bên thiếu niên cả ngày, đáng lẽ phải sớm phát hiện. Thế nhưng lúc nãy hắn xuống lầu, thần sắc tự nhiên, chẳng qua là mặt hơi tái nhợt. Bùi Chân chỉ nghĩ là do không ăn khiến hắn không có sức lực, lại không ngờ là phát sốt.
Cô lấy tay chạm vào trán Lê Khí, độ ấm nóng bỏng, lo lắng nói: " Cậu cần nghỉ ngơi. "
" Đừng đυ.ng vào tôi. " Hắn đẩy tay cô ra. Nói hết lời thì cả người lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.
" Lê Khí ! "
Bùi Chân giang tay, dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng đỡ lấy hắn. Thiếu niên nhắm mắt, đầu rủ ở trên vai cô, mũi thở ra hơi nóng.
Cô vỗ nhẹ lên lưng của hắn: " Lê Khí ? "
...
Khi Lê Khí tỉnh lại, trời đã khuya.
Hắn thật vất vả mới mở ra mí mắt, phát hiện đây không phải là tầng hầm ngầm.
Giường vô cùng mềm mại, chăn màn xoã tung, còn mang theo một mùi hương thơm ngát. Hắn chưa từng ở như vậy thoải mái địa phương. Đây là đâu ?
Lê Khí chống đỡ ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, trong nội tâm có một dự cảm bất thường. Đến khi nhìn thấy ở đầu giường khung ảnh, hắn lập tức như rơi vào hầm băng.
Là Bùi Chân.
Bùi Chân nghe thấy động tĩnh, mở cửa lộ ra một cái đầu, thấy Lê khí đã tỉnh trong mắt hào quang sáng lên: " Cậu tỉnh rồi à ? "
" Cậu chờ chút nha ! " Thiếu nữ chạy đi, một lát sau mang vào một khay đồ ăn. Là cháo hoa cùng với một ít thức ăn thanh đạm.
" Tôi nấu cháo đó ! " Cô để khay thức ăn lên đầu giường: " Cậu dậy làm gì, ngủ ngơi đi. Lúc nãy bác sĩ gia đình đã đến, kê cho cậu thuốc hạ sốt cùng với kháng sinh. Thuốc hạ sốt tôi đã cho cậu uống, hiện tại đã bớt nóng. Cậu ăn ít cháo cho no bụng, sau đó uống thêm thuốc kháng sinh nha. "
Cô nói thật nhiều, Lê Khí vốn lạnh lùng nghe nhưng khi ngửi thấy mùi cháo thì cái bụng nhịn không được kêu lên " Rột rột ". Tiếng rõ to khiến hắn đỏ mặt, không dám nhìn nàng.
Bùi Chân sao lại giúp hắn ? Cô ta cũng không tốt như vậy ?
Lê Khí nhớ rõ lần đầu tiên hắn tới Bùi gia, cô ta nhân lúc mọi người không chú ý, lấy một túi rác ném lên người hắn, cười nhạo: " Rác rưởi nên cùng ở một chỗ với rác rưởi. "
Sau vài năm, Bùi Chân đều đối với hắn như vậy, hô đến gọi đi, coi hắn như là con chó hoang bên đường, lúc nào cũng có thể đá một cái cho hả giận. Những khuất nhục đó hắn đều nhớ kĩ, chờ cho hắn đủ lông đủ cánh...
Thái độ của cô đối với hắn có thể một đêm thay đổi.
Vì hắn che dù nấu canh gừng, thay hắn trả thù người khác, hay trong lúc hắn sinh bệnh thì chiếu cố hắn.
Không chỉ thế, cô hành động, thái độ, thậm chí là khí chất đều xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đạo lý này hắn từ rất sớm đã học được từ người mẹ kia.
Hắn không tin con người có thể thay đổi. Nếu vậy chỉ có thể...
Ngu xuẩn ác độc thiếu nữ đã học xong ngụy trang.
***
Edit: Nguyệt Nguyệt ❤️❤️❤️