Chương 18

Nhân viên căn cứ sửng sốt một chút, sau đó từ chối khéo:"Thật xin lỗi, tôi không có quyền này. Nếu hội trưởng không cho phép, ngài không thể đến thăm điện hạ.

Trì Linh ngớ người nghe cách nhân viên căn cứ gọi người cá tự nhiên, thì ra đã gọi là điện hạ rồi ư?

Nhân viên căn cứ nào biết cậu đang nghĩ gì trong lòng.

Thấy cậu sững người, nhân viên căn cứ bèn hỏi: "Cần tôi dẫn ngài đi gặp hội trưởng không?"

Trì Linh lắc đầu, khẽ cúi đầu: "Không cần, cảm ơn."

Sau đó hai người tiếp tục đi về phía cửa ra vào. Lúc cả hai đi qua một ngã rẽ, bọn họ đột nhiên gặp một đội bảo vệ cầm súng đi từ phía đối diện đến.

Trì Linh rụt người trốn ra sau lưng nhân viên căn cứ theo bản năng: "Bọn họ...là ai?"

Nhân viên căn cứ thấy cậu ta sợ bèn vội vàng an ủi: "Ngài đừng sợ, bọn họ là người hộ tống điện hạ."

Trì Linh ngớ người, cậu nhìn về phía bên kia, quả nhiên nhìn thấy một nhân viên căn cứ khác đang đẩy xe.

Bởi vì xung quanh có quá nhiều người, Trì Linh không thể thấy rõ. Cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc đuôi cá xanh thầm xuyên qua kẽ hở giữa đám người. Chiếc đuôi cá với hàng vảy đều tăm tắp, chiếc nào chiếc này trong suốt, lấp lánh sáng bóng như đá quý xanh lam.

Đều là người cá với nhau nhưng Trì Linh buộc phải thừa nhận, đây là chiếc đuôi đẹp nhất cậu từng thấy.

Chỉ với màu xanh lam xanh thẳm kia, cũng đủ khiến nó trở thành độc nhất vô nhị Hành tinh Xanh Lam giữ cái tên Xanh Lam xưa cũ nhưng thực tế, mảng xanh lam tuyệt đẹp của hành tinh đã biến mất từ lâu.

Đại dương trong vắt như đá quý đắt giá đã sớm trở thành lịch sử.

Bây giờ người dân chỉ có thể dùng hình ảnh còn sót lại để nhìn ngắm biển sâu đã từng mang màu xanh lam.

Nếu hỏi người dân hành tinh Xanh Lam thích màu gì nhất, chắc chắn 100% câu trả lời sẽ là màu xanh lam như đại dương.

Nhìn bóng lưng đội bảo vệ càng ngày càng xa, Trì Linh cắn môi, thì ra chiếc đuôi cá cậu luôn tự hào cũng không sánh bằng cậu ta. Cậu, đã thua ngay từ đầu.

Ban đêm, Lục Thừa quay về hoàng cung sau khi xử lý xong chuyện ở Bộ Quốc phòng. Anh vốn định tìm Văn Túc để báo cáo, không ngờ vừa đến gần phòng ngủ của hãn đã bị hộ vệ canh giữ bên ngoài cản lại.

"Thưa Thượng Tướng, bệ hạ ra lệnh, tối nay không ai được phép vào trong."

Lục Thừa ngẩn người, anh nhìn bầu trời đêm trên cao.

Anh nhìn thấy ánh trăng tròn vành vạnh đang tỏa sáng bên trên, xung quanh còn điểm xuyến bằng vài ngôi sao cũng đang tỏa sáng.

Hôm nay chỉ mới mười lăm.

Tinh thần lực của bệ hạ mất kiểm soát sớm hơn dự tính!

Nhận ra chuyện này, Lục Thừa lập tức gọi cho bác sĩ hoàng gia trực đêm tối nay, nói người đó sẵn sàng nhận lệnh bất kì lúc nào.

Trong phòng ngủ, sau khi phát hiện dị thường, Văn Túc lập tức uống thuốc ức chế.

Nhưng do cơ thể của hắn đã dân miễn dịch với thuốc, cho dù là thuốc ức chế mạnh nhất cũng dần suy giảm tác dụng, đến bây giờ, thứ duy nhất nó có thể giúp hân chính là đưa hắn vào giấc ngủ sâu.

Dù cho chìm vào giấc ngủ, cơn đau từ biển tinh thần vẫn bùng lên dữ dội.

Hắn nhíu chặt mày, cơ mặt không sao giãn nổi. Tạp âm liên tục vang lên bên tai, đầu đau như bị hàng trăm ngàn mũi kim đâm vào.

Gần xanh trên trán hắn nổi lên do đau đớn, nhịp thở cũng dẫn gấp gáp.

Hắn muốn giãy dụa, nhưng hắn không thể động đậy tứ chi đã cứng đờ của mình.

Đột nhiên, trái tim của hãn đập gia tốc, ý thức luôn tỉnh táo vì đau đớn dần chìm vào mông lung.

Tinh thần lực bị niêm phong trong biển tinh thần như tìm được cửa ra, điên cuồng trào ra ngoài.

Bên ngoài phòng ngủ, Lục Thừa vội vàng dẫn theo vài bác sĩ chạy đến. Chưa để bọn họ đến gần, một trận tinh thần lực mạnh mẽ áp xuống. Nó lấy phòng ngủ của quốc vương làm trung tâm, nhanh chóng tràn ra và xâm chiếm bốn phía.