Chương 12

Li Vẫn không hề biết chuyện mình lén giấu cá đã bị người biết. Bây giờ cậu đang rối rắm nhìn hai đĩa cá trên bờ. Cậu chưa xử lí xong cá mình giấu hôm qua nữa mà hôm nay lại đưa thêm đến.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi nào nơi này sẽ chất đống cá hay không?!

Nghĩ đến viễn cảnh đó, cậu trợn tròn hai mắt vì giật mình.

Không được không được, nhất định không thể để viễn cảnh đó xảy ra!

Nhưng ngoại trừ giấu ra còn cách nào khác ư? Chẳng lẽ cậu phải ăn?

Nhìn mấy đôi mắt cá chết trắng dã trên đĩa, gương mặt xinh đẹp của Li Vẫn xuất hiện chút rầu rĩ hiếm hoi.

Ngay lúc này, cậu nghe thấy có tiếng bước chân vang ngoài cửa, hơn nữa người đến không chỉ có một.

Rất nhanh, cửa cabin trượt sang hai bên, nhân viên ghi chép dẫn hai loài người Li Vẫn chưa thấy bao giờ bước vào.

lên

Li Vẫn tò mò nhìn, mắt cậu đυ.ng phải một đôi mắt lạnh lùng.

Đó là một đôi mắt phương rất đẹp, chỉ là nó không có chút cảm xúc gì bên trong, trông có chút lạnh nhạt.

Loài người này rất đẹp.

Li Vẫn nhìn chằm chằm hắn một hồi, kết luận trong lòng.

Cậu đang quan sát Văn Túc, Văn Túc cũng đang quan sát cậu. Mái tóc xanh ngả xám dài xõa tung sau lưng, gò má xinh xắn tinh tế, đôi mắt đào hoa quyến rũ trời sinh rành rành ra đó nhưng lại ngây thơ đến lạ.

Nhân viên ghi chép dẫn bọn họ đến giới thiệu: "Bệ hạ, đây chính là người cá tự nhiên kia."

Văn Túc chỉ nhìn một cái liền lịch sự dời mắt. Mắt hắn dừng lại bên đĩa cá trên bờ vẫn chưa được đυ.ng đến.

"Đây là cá các người chuẩn bị cho người cá sao?"

Nhân viên ghi chép nhìn theo hắn rồi gật đầu: "Vâng ạ. Điện hạ rất thích loại cá này."

Nghe hắn giải thích, Văn Túc nhướn mày, không nói gì.

Li Vẫn thấy Văn Túc cứ nhìn chằm chằm vào cá trên tay mình nên hiểu nhầm hắn thích nó. Cho nên Li Vẫn không hề do dự, đẩy đĩa cá về phía loài người.

Thấy hành động của cậu, nhân viên ghi chép và Văn Túc ngẩn tò te.

Đuôi cá trong nước của Li Vẫn lắc lư nhẹ nhàng, nom cậu có vẻ hớn hở: "Ngươi ăn cá không?"

Văn Túc không nói gì, nhưng mắt hắn có chút kinh ngạc.

Ngay khi nhân viên ghi chép và Lục Thừa nghĩ hắn sẽ từ chối, Văn Túc đứng cách bể nước không xa bảo Lục Thừa bên cạnh mình: "Cậu bưng đĩa cá kia đi."

Lục Thừa ngu người, không dám tin những gì hắn nói.

Tại sao bệ hạ chưa bao giờ ăn cá lại nhận cá người cá này cho?!

Chẳng lẽ vì cậu ấy đẹp?

Lục Thừa bận suy nghĩ nên đứng im không nhúc nhích, đến tận khi Văn Túc lạnh lùng liếc một cái, anh mới sực tỉnh, vội vàng bưng đĩa cá lên.

Li Vẫn không biết gì cả thấy vậy, hai mắt cậu sáng lên, chưa để Lục Thừa đến gần đã chủ động đẩy đĩa cá lên trước thêm một chút.

Nhân viên ghi chép ngẩn tò te nhìn tương tác của một người một cá, cảm thấy có chuyện gì đó mà hắn không biết đã xảy ra.

Sau khi Lục Thừa bưng đĩa cá đến, Văn Túc không ở lại đây nữa. Hắn xoay người, rời khỏi cabin.

Sau khi rời khỏi khu S, Lục Thừa nhìn đĩa cá trong tay mình, hỏi: "Bệ hạ, mình xử lý thứ này sao đây?"

Văn Túc liếc đĩa cá, tùy tiện bảo: "Tùy cậu."

Nói xong thì đi thẳng đến văn phòng của Văn Thanh, bỏ Lục Thừa lại trong làn gió.

Thấy hắn vào phòng làm việc, Văn Thanh đứng dậy muốn hành lễ nhưng anh chưa kịp nói gì, Văn Túc đã lên tiếng trước: "Mong anh không tiếp tục làm những việc dư thừa."

Biểu cảm của Văn Thanh không thay đổi, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Ngài không thích người cá kia ư?"