Thời gian trôi đi như nước chảy, thoắt cái đã hơn ba mươi ngày Hàn Thải Vi đến thế giới này. Mỗi ngày, việc ăn uống, tắm rửa, xoa bóp đều lặp đi lặp lại, không có gì thay đổi. Nói đến thay đổi, chỉ có canh trứng từ mỗi ngày một lần biến thành hai ngày một lần, đến nay đã năm ngày rồi mà vẫn chưa được uống. Hàn Thải Vi thở dài một hơi, cháo hồ dán đúng là khó uống thật!
“Nương Đại Nha , ở nhà không?” Một giọng nữ lớn tiếng gọi.
“Có ở đây, có ở đây. Trương thím sao lại rảnh rỗi đến đây thế.” Giọng nói của người này nghe rất giống Hàn Thải Vi hiện đại, chỉ là hơi trẻ hơn một chút.
“Ta không đến không được! Năm nay mùa màng thất bát, việc làm ở bến tàu cũng chẳng còn, bọn ta cả nửa tháng không kiếm được một xu, trong nhà sắp không có gì ăn. Nương Đại Nha , ngươi xem có thể cho ta mượn tạm nửa tiền Ngươi còn thiếu của nhà ta trước được không?”
“Thím Trương, ngươi cho ta chậm đã. Con gái Chiêu Đệ nhà ta đang cần tiền để chữa bệnh , trong nhà lương thực đã bán gần hết, hiện tại không còn một xu nào! Cha nàng mỗi ngày đi trấn trên tìm việc , kiếm được tiền liền đưa về, ngươi lại chậm trãi, lại hoãn thêm mấy ngày nữa.” Nương Đại Nha Vương thị cố gắng nói lời mềm mỏng để nài nỉ.
“Hoãn gì hoãn nữa? Câu nói ‘mượn dễ trả khó’ quả không sai. Lúc ngươi đến nhà ta vay tiền nói sẽ trả sớm, chỉ gần một tháng. Giờ đã hơn hai tháng rồi, bà con xóm giềng, ta cũng đã nể nang ngươi nhiều rồi.” Trương thím cao giọng nói.
“Xin lỗi thím Trương ,ngươi đừng vội, tiền nợ bọn ta nhất định sẽ trả, dù có phải bán nhà bán đất cũng không thể quỵt nợ.” Vương thị cả đời sống thật thà, làm người đòi nợ đến nhà, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.
Trương thím giữ chặt Vương thị, ghé sát tai nói nhỏ: “Muội tử à, ta biết nhà ngươi đang gặp khó khăn, ta có một cách hay có thể giúp giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt của nhà ngươi.”
Năm nay từ khi sang xuân đến nay trời không hề mưa, nước sông ngày càng cạn, số thuyền ở bến tàu cũng chỉ còn lại vài chiếc. Lão Trương còn chẳng có việc làm, làm sao có thể giới thiệu cho nhà mình cách hay gì được?
Thấy Vương thị rõ ràng không tin, ngẩn người không nói tiếp, Trương thím vỗ đùi, hỏi: "Nữ nhi Chiêu Đệ nhà ngươi đã nằm hơn hai tháng rồi phải không?"
Vương thị khó chịu gật đầu, nhị nha đầu vốn dĩ tung tăng nhảy nhót mỗi ngày giờ đây lại nằm bất động một chỗ, quả là tội lớn.
“Ta nghe nói, Chiêu Đệ không thể nói chuyện, không thể cử động, thậm chí còn không thể ăn cơm, chẳng phải là thành người sống như chết sao?”
“Thím cũng không nên nói vậy, Chiêu Đệ của ta vẫn còn thở dốc” Vương thị đau khổ như dao cắt, mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Đại Nha nương, ngươi đừng cố chấp nữa, ta nói cho ngươi biết, lão gia nhà họ Trương ở thôn Thượng Cương sắp phải cho đại nhi tử minh hôn, họ sẽ cho mười lạng bạc, hai gánh gạo lứt, đây là chuyện tốt đấy!” Trương thím hai mắt sáng rỡ, ra sức thuyết phục. Người môi giới nói, nếu việc này thành công, sẽ cho nàng ta nửa điếu tiền, nàng ta đã tính toán kỹ lưỡng, sẽ mua hai bộ quần áo mới cho cả nhà.
“Trương miệng rộng,ngươi nói bậy bạ gì vậy? Chiêu Đệ nhà ta còn thở, nó chưa chết, ngươi tưởng nhớ mười lạng bạc đó, sao không cho nữ nhi của ngươi đi gả minh hôn nhà họ Trương đi?” Đại Nha từ bên ngoài đi vào, trừng mắt nhìn Trương thím, giọng nói chua ngoa, rõ ràng là đang tức giận.
"Trời đất mẹ ơi! Nương Đại Nha , ngươi cũng không quản quản, Đại Nha nói là lời gì vậy? Bọn ta sống tốt đẹp, xứng đáng gì với cái gì minh hôn. Ta cũng là có lòng tốt , nhà ngươi đều không có gì ăn, Chiêu Đệ như vậy, chính là cái bình hút tiền, sớm muộn gì cũng kéo chết cả nhà ngươi ."
Thấy Vương thị không nói gì, biết là nàng không vui, bĩu môi nói: "Cái gì bỡn cợt,đem lòng tốt coi như lòng lang dạ thú." Vừa quay người, mở cửa đi ra ngoài, "Ầm" một tiếng dùng sức đóng cửa lại, ném xuống một câu, "Ta lại thư thả hai ngày, ngươi mau đi chuẩn bị tiền, không trả ta nửa điếu tiền đó, ta không để yên!"
Vương thị hai mắt vô hồn, vô lực nằm liệt ngồi dưới đất, dùng tay che miệng lại thấp giọng khóc lên.
Ô đầu thấy nương hắn như vậy, vội vàng oa oa khóc lớn lên, vươn hai tay nhỏ bé túm lấy mẹ, Oa oa “nương làm sao vậy? Mau đứng lên, Ô đầu sợ hãi."
Đại Nha dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói: "Nương,nhà ta dù khó khăn cũng không thể bán Chiêu Đệ, nàng còn có hơi thở, nàng vẫn còn sống!"
Vương thị chống tay, chậm rãi đứng lên, ôm Đại Nha vào lòng, nước mắt chảy dài. Nàng vuốt ve mái tóc thưa thớt vàng hoe của con gái, nói: "Đại Nha yên tâm đi! Chiều tối khi cha con về nhà, ta sẽ bảo cha sang nhà trưởng thôn bán đất."
Đại Nha thoát khỏi vòng tay nương , ngẩng đầu nhìn Vương thị, giọng nói cao vυ"t: “Nương ,không được! Nhà ta còn năm mẫu đất, bán hết thì cả nhà sống bằng gì?"
Vương thị cúi đầu, lại vuốt ve khuôn mặt gầy gò của nhi tử nhỏ,nở một nụ cười buồn thảm, bất đắc dĩ nhưng cũng đầy quyết tâm: "Bán đất thì còn có hy vọng thoát khỏi nạn đói, cả nhà ta có thể sống thêm được vài ngày."
Ô đầu tuy nhỏ cũng biết đây không phải là lời hay, sợ tới mức gào khóc lên. Đại Nha nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt Vương thị, lại nhìn chằm chằm vài lần ô đau đang nước mắt nhiễu giọt,cắn răng một cái chạy đi ra ngoài.
“Đại Nha, ngươi đi đâu?” Vương thị đuổi theo ra tới.
“Nương, ta đi ra ngoài chơi một lát, một lát liền trở về.” Đại Nha lau nước mắt, hàm hồ mà nói. Ra cổng nhà, lang thang không có mục tiêu chạy đến cửa thôn, không thể nói mục đích, chạy còn không phải là hướng đi nhà Tiền bà tử sao?
Hàn Thải Vi trong lòng mười vạn con ngựa phi nước đại, ông trời ơi, ông lão nhân gia cho ta xuyên qua, không nói cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà, ít nhất cũng phải cho ta một thân thể khỏe mạnh chứ! Sao lại xuyên thành người thực vật thế này? Đây là kéo chết cả nhà mà!
Chiều tối, Hàn Đại Lang lại ủ rũ cụp đuôi về nhà, từ vạt áo móc ra một chuỗi đồng tiền lớn, đưa cho Vương thị, “Nương tử, trấn trên vẫn không có ai nhận làm công, mười hai đồng tiền lớn này là tiền cho người ta sửa mái nhà.”
Mùa xuân vừa mở đầu đã có mưa dầm không dứt, lúa mới gieo mọc lên chỉ to bằng ngón tay, năm nay thu hoạch chắc chắn không được. Nữ nhi thứ hai Chiêu Đệ vẫn đang thoi thóp, cuộc sống này sao quá khó khăn! Người nam nhân cao lớn năm thước mặt đầy u sầu, liên tục thở dài.
Vương thị nhận tiền, xoay người cất vào hòm gỗ cạnh giường, cũng thở dài, “Cha nó! ăn qua cơm chiều rồi đi sang nhà trưởng thôn, bán nhà ta đi thôi!” Hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, cố nén lại nói: “Trong nhà chỉ còn non nửa túi gạo lức, không đủ ăn mấy ngày. Còn nhà lão Trương và Nhị Đản tử mấy nhà tiền, cũng phải trả. Mùa màng năm nay, nhà ai cũng không khá giả, họ không đến đòi, ta cũng không thể giả vờ hồ đồ.”
“Còn bột Ngô không? Chiêu Đệ không ăn được gì, chỉ có thể uống cháo, ai cũng không được động vào, để dành cho nàng” Nghĩ đến Nhị Nha gầy gò trơ xương, Hàn Đại Lang đau lòng vô cùng.
“Còn khoảng ba bốn cân, bán đất còn có thể chống chọi với nạn đói, mua năm cân bột ngô, gạo lức mua hai mươi cân, hẳn là có thể qua được tháng này, chờ đến trời mưa thì tốt rồi!” Mong ước đẹp đẽ thôi, ai biết được khi nào trời sẽ mưa, ai!
Hai người nhỏ giọng bàn bạc, Đại Nha đẩy cửa bước vào, hỏi Hàn Đại Lang: “Cha, cha đã về, tìm được việc làm rồi sao?”
“Chưa đâu! Cha ngày mai lại đi tìm việc.”
“Cha, nương , không thể bán Chiêu Đệ.” Đại Nha mắt đỏ hoe nói.
“Đứa nhỏ ngốc này, ai nói muốn bán Chiêu Đệ? Cha luyến tiếc đâu.” Hàn Đại Lang lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện đó.
“Cũng không thể bán đất, bán đất, nhà ta lấy gì mà sống?”
“Đại Nha, trước tiên cứ bán đất, chờ thêm mấy năm, mùa màng tốt, cha sẽ dành dụm tiền mua lại.” Hàn Đại Lang dỗ dành Đại Nha, trong lòng biết rằng một khi bán đi, khả năng mua lại là rất thấp, nhưng chẳng phải không còn cách sao?
Đại Nha nhìn cha mẹ, không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay về phòng.