Chương 36

Hai vị tiểu chủ cãi nhau kịch liệt không ai nhường ai, nàng chỉ còn cách hét lớn kêu bọn họ ngừng lại.

Nguyên nhân của chuyện này bắt đầu từ tháng trước

Hai vị tiểu chủ tử nhân lúc nhàm chán tới tìm Xuân Hiểu chơi, lúc ấy Xuân Hiểu đang đứng bên nghiên mặc mài mực cho nam chủ, công việc này nhàm chán khiến nàng thiếu chút nữa ngủ gật.

Hai vị tổ tông trốn ở sân đình viện, quan sát tình hình trong thư phòng qua lớp cửa sổ, thương lượng làm thế nào để mở miệng kêu đại ca thả người.

Đại ca bình thường đối với bọn họ rất nghiêm khắc, hơn nữa mẫu thân nói, Xuân Hiểu tỷ tỷ hiện tại là người của đại ca, nếu là có việc tìm Xuân Hiểu tỷ tỷ, thì phải được sự đồng ý của đại ca.

Xuân Hiểu cũng nhìn thấy hai vị tổ tông, lặng lẽ nhìn sắc mặt nam chủ, trộm vẫy tay với bọn họ, sau đó chỉ chỉ vào người bên cạnh, khoa tay múa chân đủ tư thế, kêu bọn họ chờ một lát.

Vi Thượng Nguyên sớm đã nhìn thấy đệ muội của hắn đang lén lút, còn tự cho là mình biết ẩn núp, hắn biết, bọn họ hiện tại tới sân viện của hắn, tuyệt đối không thể là tới tìm hắn.

Cho nên hắn cho phép người bên cạnh có thể không cần hầu hạ.

Xuân Hiểu nghe được hắn nói, sau khi hành lễ, nàng vô cùng vui vẻ bước ra thư phòng, chạy đến chỗ hai vị tiểu chủ tử.

Xuân Hiểu dẫn theo bọn họ đi hoa viên, lấy ra cho hai người kẹo đường hồ lô nàng để lại, cái này là do chính tay nàng làm, so với bên ngoài bán còn ăn ngon hơn. Cho nên hai tiểu gia hỏa mê luyến hương vị kia vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Sau khi hai người ăn xong vẫn còn muốn ăn nữa, Xuân Hiểu lắc đầu không đồng ý, nàng liền giảng giải đạo lý, đây là lần thứ ba ăn đồ ngọt trong tháng, ăn đồ ngọt nhiều răng sẽ bị đau, nhưng mà hai cái tiểu gia hỏa vẫn còn nháo đòi thêm.

Xuân Hiểu vì trấn an bọn họ, trong đầu nàng nảy ra ý tưởng, tháng này khảo thí, ai đạt được hạng nhất, sẽ được khen thưởng hai thanh đường hồ lô.

Hai cái tiểu gia hỏa đi học cùng trường, chỉ vì hai thanh kẹo đường hồ lô mỹ vị kia, đều dốc sức học tập, trong đợt khảo thí tháng này, hai người đều đã giành vị trí đứng đầu bảng.

Nhưng mà phần thưởng cũng chỉ có một phần, hai người ai cũng không phục, đều cho rằng mình mới là đệ nhất, cuộc tranh chấp không có hồi kết họ đành phải tới tìm Xuân Hiểu tỷ tỷ để nàng quyết đoán.

Hai cái tiểu gia hỏa không ai nhường ai, nhóm tôi tớ hầu hạ bên người cũng bị ảnh hưởng bởi âm thanh ríu rít của hai vị tiểu chủ tử cãi qua cãi lại, ồn ào đến mức Xuân Hiểu rất đau đầu.

Xuân Hiểu vội vàng hét lên để dừng cuộc tranh cãi không hồi kết đó.

Mỗi bên tay Xuân Hiểu dắt một người, đem bọn họ kéo đến ngồi ở hành lang dài, biểu tình có chút dở khóc dở cười.

“Được rồi, được rồi, hai vị tiểu chủ tử, ta nói khen thưởng người đạt hạng nhất, lại chưa nói chỉ thưởng cho một người đạt hạng nhất.”

“Các người đều ngoan ngoãn, ưu tú như vậy, kia……”, Xuân Hiểu ra vẻ tạm dừng, sau khi thử, nàng nhìn đến ánh mắt mong đợi của hai tiểu gia hỏa, véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng, “Đương nhiên là hai người đều có thể nhận được phần thưởng.”

“Oa oa, Xuân Hiểu tỷ tỷ là tốt nhất,” Biểu tình trên mặt Nguyên Thượng Lăng lập tức thay đổi, bắt lấy tay Xuân Hiểu tỷ tỷ tỏ vẻ vui mừng.

Nguyên Duyệt Nhi đứng một bên đầy áy náy, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hơi phồng lên, “ Xuân Hiểu tỷ tỷ làm như vậy, có phải rất mệt hay không a, vậy thì Duyệt Nhi từ bỏ phần thưởng, Duyệt Nhi không muốn làm Xuân Hiểu tỷ tỷ mệt.”

Trái tim Xuân Hiểu gần như tan chảy khi nhìn bộ dáng mềm mại ngọt ngào của nữ hài tử, nàng liền duỗi tay ôm Nguyên Duyệt Nhi vào lòng.

Nguyên Thượng Lăng đang còn vui mừng khôn xiết, bất thình lình nghe được muội muội nói, vẻ mặt phấn khích của hắn cứng lại, muội muội của hắn lại nữa rồi, mỗi lần đều giống như phụ thân, giở bộ dáng thương để đạt được mục đích.

Hừ!!!

Xuân Hiểu sờ sờ búi tóc tiểu thư, nhẹ nhàng bật cười, “Sẽ không mệt, làm kẹo đường đường hồ lô rất nhẹ nhàng như chơi đùa, hai người đều thích tay nghề của ta, ta vui vẻ còn không kịp.”

“Buổi sáng ngày mai ta liền đi chợ mua sơn tra trở về, sau đó lập tức làm cho hai người ăn, có được không?”

Nguyên Duyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ phấn nộn nở nụ cười ngọt ngào, “Xuân Hiểu tỷ tỷ, tỷ đừng làm việc quá mệt nga.”

Nguyên Thượng Lăng nghe được muội muội nói, cũng lập tức gật đầu tỏ vẻ, đôi đồng tử đen nhánh đều lấp lánh ánh chờ mong, “Phiền Xuân Hiểu tỷ tỷ rồi.”

Xuân Hiểu xua xua tay, đem hai người bọn họ trấn an một lúc, lại cổ vũ tán dương, để cho hạ nhân bên người hai vị tiểu tổ tông, dẫn bọn họ hồi viện nghỉ ngơi.

Nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, Xuân Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cái trán không một giọt mồ hôi, trong lòng cảm thán, dỗ dành tiểu hài tử quả thật cũng là một nghệ thuật nga.

Xuân Hiểu xoay người, liền thấy được nam chủ ở cách đó không xa, khuôn mặt ẩn nấp ở trong bóng tối nàng không nhìn rõ, chỉ có hình dáng đôi mắt phượng thật sâu nổi bật trên nền tối đen như mực.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~