Chương 20

Mã phu không ngừng đẩy nhanh tốc độ đánh lái, đáng tiếc đi chưa được nửa đường, trời đã giáng xuống cơn mưa to tầm tã.

Trong xe không bị mưa hắt vào, nhưng vì trời mưa quá lớn, mã phu không mang theo áo che, cũng không còn cách nào để đánh xe trong tiết trời này nữa, vừa đúng gặp được một quán trọ khách điếm.

Mấy người xuống xe vào trong, muốn đặt trước mấy gian phòng cho khách, chính là bởi vì hôm nay có hội ngâm thơ ở thung lũng hoa anh đào, người lui tới nhiều hơn so với ngày thường, hiện tại chỉ còn một gian phòng, cùng mấy chiếc giường lớn.

Nhìn thấy trận mưa to tầm tã như trút nước chắc chắn sẽ không ngừng trong chốc một lát được, không còn cách nào khác, chỉ có thể trụ ở đây qua đêm, phòng đã được đặt nhưng phân bố như thế nào lại thành vấn đề.

Xuân Hiểu tỏ vẻ nàng có thể ngồi ở sảnh chờ mưa tạnh, một mình thiếu gia sẽ ở trong gian phòng, về phần Trường An cùng mã phu, hai người đã tỏ vẻ xác nhận có thể trụ giường chung.

Làm sao có thể để thiếu gia đi ngủ giường với bọn họ chứ, Trường An trong lòng nghĩ.

Nhưng mà Xuân Hiểu cô nương là nữ tử, thân mình rơi xuống nước ướt đẫm, cũng không có khả năng để nàng chung giường với các nam nhân, cùng thiếu gia một phòng cũng không thích hợp, hắn đảo con mắt liên tục suy nghĩ, việc này lại càng thêm sầu rồi.

Hắn cũng hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là phải làm cho thiếu gia nhanh chóng làm chuyện phòng the với Xuân Hiểu cô nương.

Vi Thượng Nguyên chưa từng nhiều lời giải thích, chỉ là ném xuống một câu “Ngươi cùng ta trụ.” Bế Xuân Hiểu lên theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị đi lên lầu ba.

Phòng có chút đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một trương bàn trà, một chiếc giá bày vài cuốn sách, cùng với một cái thau tắm, còn có vài chậu cây trang trí phòng.

Thân người Xuân Hiểu đã ướt đẫm, Vi Thượng Nguyên kêu tiểu nhị bê nước ấm vào cho nàng tắm rửa, còn gọi một chén canh gừng cho nàng khỏi lạnh.

Cởi bộ quần áo trên, nàng liền không có quần áo để mặc, Vi Thượng Nguyên đem cái chăn duy nhất trên giường cho nàng che đậy.

Năm 18 tuổi, ngoại trừ cha nàng, Xuân Hiểu lần đầu tiên ở chung với nam nhân khác đơn độc trong gian phòng, sắc mặt nàng hồng rực, nhưng mà lúc trước nam chủ đã xác minh hắn không hề có hứng thú đối với nàng ( điêu đó các chị e, thịt phía sau ngon lắm :333 ), quần áo ướt dính ở trên người cũng xác thật không thoải mái, cho nên nàng vẫn xuống nước tắm rửa.

Thau tắm trong phòng ở phía bên phải, cách giường không quá ba mét ở giữa được ngăn bởi một phiến bình phong, quần áo đã ướt cũng được vắt lê trên đó.

Xuân Hiểu không lo lắng hắn sẽ nhìn lén, dù sao cũng hắn cũng là nam chủ mang dáng vẻ hoàn mỹ, sao có thể bỉ ổi mà nhìn lén người tắm như vậy được.

Vi Thượng Nguyên ngồi ở bàn trà đối diện giường, nghe tiếng nước loáng thoáng vang lên trong phòng, tâm hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện lúc trước nghe được ở trong viện của phụ mẫu.

Mà người đang tắm, cư nhiên còn có tâm tư ngân nga khúc hát.

Vi Thượng Nguyên càng là khắc chế, liền càng cảm giác kia đoạn ký ức kia như có hình ảnh, dần dần, hạ thân ngóc đầu dậy, đem qυầи ɭóŧ căng phồng một bọc.

Đôi mắt cũng không tự giác hướng nhìn phía bên kia tấm bình phong, có bình phong cùng quần áo che đậy, sương mù lượn lờ, hắn chỉ có thể nhìn thấy một chút thân ảnh.

Nhưng đôi mắt vẫn bị cảnh tượng kia câu hồn đến mắt nóng rát, chột dạ nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hắn cứng người, không được tự nhiên hắng giọng.

Xuân Hiểu tắm rửa xong, bọc chăn ra ngoài, ngồi vào mép giường, rốt cuộc nam chủ đã ngồi ở cái bàn đó rồi, nàng cũng ngượng ngùng đi qua đó.

Hai người không ai chủ động mở miệng, Xuân Hiểu ngượng ngùng nhìn hắn, hơi thở xấu hổ liên tục phả ra trong phòng.

Cuối cùng, sau khi rót xong chén trà lạnh, vẫn là Vi Thượng Nguyên trước mở miệng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

“Cái đó, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta ở chỗ này đọc sách.”

“Ngươi cứ yên tâm ngủ, ta tuyệt đối sẽ không làm gì ngươi.” *_*