Chương 40:

Xuân Đài chạy đến Yến Kỉ Đường, mấy bà tử đang vẩy nước quét nhà ngoài sân nghe hắn bảo mình là tên sai vặt của Ngũ công tử thì lập tức vào trong thông báo.

Lộ Trúc rất nhanh đã đi ra đưa Xuân Đài vào trong.

Lục Cẩm Dao hỏi có phải Ngũ công tử có việc cần tìm Cố Kiến Châu phải không.

Xuân Đài thở hổn hển, hắn lắc đầu rồi chỉ về phía chính viện, thở dốc nói: “Công tử nhà ta nói, nói Khương Đường đang ở núi giả trong hoa viên kia.”

Lộ Trúc nghi hoặc nhìn Xuân Đài, lời này nghĩa là sao, chẳng lẽ Khương Đường đã xảy ra chuyện, tại sao lại đυ.ng trúng Ngũ công tử.

Lục Cẩm Dao hơi đờ ra, nhưng sau đó nàng ấy đã nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay xuống rồi đưa cho Lộ Trúc: “Lộ Trúc, nhẫn của ta mất rồi, có thể là lúc trưa trên đường từ chính viện về đã bị rơi, ngươi dắt theo nha hoàn đi qua con đường bên đó tìm thử xem.”

Xuân Đài khấu đầu hai cái với Lục Cẩm Dao, Lộ Trúc thì nhanh chóng đưa người đi tìm nhẫn.

Lục Cẩm Dao không yên tâm, Cố Kiến Châu đứng một bên nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Cẩm Dao không hy vọng là chuyện xấu, từ chính viện về đây cũng chỉ mất một khắc, sao có thể xảy ra chuyện, nàng ấy nhớ chuyện Trịnh thị chỉ điểm hôm qua, trong đầu bỗng nhiên vụt qua rất nhiều hình ảnh.

Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở gương mặt của Hàn thị.

Đây không phải tai bay vạ gió, chính là do nàng ta.

Lục Cẩm Dao nói: “Nhẫn là của mẫu thân cho ta, tuyệt đối không thể để mất, ta phải tự mình đi xem.”

Cố Kiến Châu tận mắt thấy Lục Cẩm Dao tháo nhẫn ra, nhưng nếu Lục Cẩm Dao đã nói vậy thì chắc chắn là có lý của nàng ấy, hắn nói: “Ta đi với nàng.”

Bóng đêm bao phủ cả mảnh đất này, Khương Đường nín thở, nàng không xác định được trong khăn tay này có thứ gì đó sẽ lấy mạng mình không, nàng cũng không biết người phía sau là ai.

Dường như đã trôi qua rất lâu, lại giống như trong một cái chớp mắt, người sau lưng buông nàng ra. Khương Đường trượt chân trượt một đường từ núi giả xuống đất, tay vừa lúc đặt trên cán nồi.

Bóng đêm mờ ảo, Khương Đường nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy người sau hơi đen, hơi cao.

Còn chưa đợi nàng phản ứng thì cán nồi đã bị người khác bắt lấy.

“Chậc chậc, quả nhiên là tiểu trù nương, mang theo một cái nồi nát thế này là có ích gì.”

Người này cầm chiếc nồi trong tay điên cuồng lắc lắc hai cái, còn chưa kịp lắc cái thứ ba thì cả người đã mềm oặt ngã xuống.

Khương Đường từ từ nhìn rõ người đứng phía sau chính là Cố Kiến Sơn.

Rốt cuộc là tới cứu nàng hay là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đứng chờ.

Cố Kiến Sơn ra tay rất mạnh, hắn đã từng gặp qua người này, chính là quản sự ở tiền viện. Bàn tay chặt một cái, gã liền như một đống bùn nằm trên đất.

Cố Kiến Sơn nhìn về phía Khương Đường, trong mắt Khương Đường vẫn chứa đầy nỗi sợ hãi.

Cố Kiến Sơn ngồi xổm xuống nhặt chiếc nồi lên, dùng tay áo lau lau rồi nhét vào tay Khương Đường: “Có thể nói chuyện được không, có bị thương không?”

Khương Đường gật đầu rồi lại lắc đầu: “Được ạ, nô tỳ không sao.”

Cố Kiến Sơn nói: “Ta đã báo cho đại nương tử nhà ngươi, ngươi chỉnh trang lại y phục trước đã.”

Hôm trước mới mưa nên dưới núi giả toàn là bùn. Bây giờ trông Khương Đường vô cùng chật vật, đôi mắt hồng hồng, hoàn toàn là bộ dáng bị người ta khi dễ.

Khương Đường vịn vào núi giả rồi ngồi xổm xuống, phủi phủi bùn đất trên người rồi lại lau mặt: “Ngũ, Ngũ công tử, hôm nay…”

Cố Kiến Sơn ngắt lời nói: “Sợ thì đừng nói chuyện.”

Khương Đường nhặt đèn l*иg lên, hôm nay trời rất tối, đến ánh trăng cũng không có, đèn l*иg là của Cố Kiến Sơn.

Khương Đường thấy trên trán Cố Kiến Sơn lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt của hắn sáng bừng dưới ánh nến màu vàng nhạt, hình như sợ nàng không được tự nhiên nên giữ khoảng cách một chút.

Khương Đường không dám nhìn thêm, lại liếc mắt nhìn người đang bất tỉnh nhân sự nằm bên kia, yên lặng cách xa hai bước.

Cố Kiến Sơn cùng Khương Đường ngồi xổm một lát thì nghe được tiếng động xa xa: “Hẳn là người của Yến Kỉ Đường tìm tới.”

Khương Đường ngẩng đầu nói: “Ngũ công tử, hôm nay đa tạ ngài.”

Nếu Cố Kiến Sơn không qua đây thì Khương Đường chắc sẽ chờ người kia thả lỏng cảnh giác rồi dùng trâm đâm gã ta. Cho dù bị chiếm chút tiện nghi cũng không sao, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống.

Cố Kiến Sơn quả thật là Bồ Tát sống.

Cố Kiến Sơn nói: “Cảm tạ thì để sau đi.”