Chương 23:

Tôn đại nương lôi kéo Lý đại nương ra ngoài nói thầm một hồi, lúc trở về đem nguyên liệu còn lại thu thập ra một phần, dùng giấy dầu bọc lại.

Còn có cơm gạo tẻ ngọc bích không ăn hết cũng đựng cho hai bát.

Nói thế nào Khương Đường cũng là nha hoàn của Yến Kỷ Đường, Yến Kỷ Đường phát nguyệt ngân, cơm không thể ăn ở chỗ này. Những nguyên liệu còn thừa cũng là đồ tốt, trở về Khương Đường muốn làm thứ gì cũng được, lợi hơn ăn chung nồi.

Khương Đường cười nhận lấy, "Vậy ban đêm ta lại tới."

Trở lại Yến Kỷ Đường, Khương Đường đã đói đến bụng dán vào lưng.

Nàng nhìn một chút nguyên liệu còn thừa, có hai khối xương sống lưng, khối thịt heo nhỏ, một khối thịt dê, đều là đồ vật đã rửa sạch sẽ. Cơm đi một đường đã nguội, ngửi còn có một cỗ mùi gạo thơm ngọt.

Cơm nguội làm cơm chiên là ngon nhất.

Khương Đường có lò, cắt chút thịt dê, cái nồi nàng đặt lần trước một mực không có thời gian đi lấy, ngày mai xuất phủ có thể coi như có nồi để xào nấu rồi.

Không có nồi xào, trước hết lấy nồi đất dùng tạm một chút, thịt heo xào cho ra mỡ, lại đem thịt dê thái sợi xào cho săn lại rồi đến trứng gà, xào ra trứng nát đẹp mắt, cuối cùng đổ hai bát cơm vào, rắc chút hành thái là có thể ra nồi.

Nghe mùi thơm nức mũi, trong cơm có mùi mỡ heo, mùi vị thịt dê thái sợi thoang thoảng, lại thêm đói bụng lâu như vậy, Khương Đường ăn sạch một nồi cơm chiên.

Cơm nước xong xuôi đã đến giờ Mùi, nha hoàn không được ngủ trưa, nhiều lắm là lười biếng đến phòng bên cạnh nhắm mắt một chút.

Khương Đường đi tìm Bạch Vi, nghe ngóng gã sai vặt của Cố Kiến Sơn là ai.

Bạch Vi vừa nghĩ vừa nói: "Bên người Ngũ công tử có hai gã sai vặt, một người tên Xuân Đài, một người tên Minh Triều, cũng là ở tại phòng hạ nhân. Nhưng mà gã sai vặt của Yến Hồi Đường... Chậc chậc..."

Chỉ riêng hai chữ phía sau đã đủ làm cho Khương Đường tưởng tượng ra hai người này khó ở chung cỡ nào.

Bạch Vi nhìn vẻ mặt Khương Đường bị dọa không còn chút máu, vội vàng bổ sung: "Bọn họ cũng không phải không tốt, ngươi cũng biết, Yến Hồi Đường ngoại trừ hai bà tử hơn bốn mươi tuổi giữ cửa ra thì không có lấy một nha hoàn trẻ tuổi... Ngoại trừ có liên quan đến việc Ngũ công tử không thường xuyên trở về ở, cũng bởi vì trước kia luôn có nha hoàn chạy đến Yến Hồi Đường."

Nha hoàn làm đến cùng vẫn là nha hoàn, thể diện một chút thì được chủ gia trả lại văn tự bán mình. Không thể diện thì cả một đời đều là nô tịch.

Nhưng nếu như bị chủ tử coi trọng, vậy thì sẽ khác, tuy là thϊếp nhưng đó cũng là nửa chủ tử.

Những chủ tử khác của phủ Vĩnh Ninh Hầu đều đã thành thân, có đại nương tử trông coi, nha hoàn bò lên giường có thể có kết cục gì tốt đâu.

Chỉ còn lại mỗi Ngũ công tử.

Nếu như tranh thủ trước khi chính thê vào cửa làm nha hoàn động phòng, chịu thêm mấy năm cũng là một con đường ra.

Thế nhưng Ngũ công tử không ở trong phủ một thời gian dài, thỉnh thoảng trở về một chuyến thì Xuân Đài Minh Triều lại nghiêm phòng tử thủ, dần dà liền không có nha hoàn chạy đến Yến Hồi Đường nữa.

Khương Đường trong lòng thổn thức, trách không được Yến Hồi Đường lạnh tanh như vậy.

Khương Đường: "Ngũ công tử bây giờ ở chính viện dùng cơm, ta muốn tìm gã sai vặt bên cạnh hắn hỏi thăm một chút khẩu vị của hắn thế nào. Còn cái khác, ta sẽ không quan tâm."

Bạch Vi cũng sợ Khương Đường lại đi đường vòng, "Ngũ công tử nhìn có vẻ hung dữ, vừa nhìn đã biết không phải là người biết thương người."

Khương Đường: "Nếu không thế này đi, ta mua chút điểm tâm đưa qua. Vừa vặn đưa cho Hàn tiên sinh một chút, cầm đồ vật mới dễ làm việc."

Bạch Vi: "Điểm tâm? Điểm tâm gì?"

Hay lắm, một câu nói ngươi chỉ nghe được hai chữ ha.

Khương Đường nói: "Lúc đầu muốn tự mình làm, nhưng thời gian không kịp, bèn ra ngoài mua một chút."

Dù sao vì công sự, Hoài Hề hẳn là sẽ để nàng ra ngoài.