Chương 4: Cục cưng?

Khi đó cậu vừa mất đi người thân, cảnh nhà sa sút, cậu từ bỏ ý định ra nước ngoài du học, ra ngoài kiếm sống. Đáng tiếc từ nhỏ cậu đã là một thiếu gia, được cưng chìu đến mức bản thân không làm được gì, trải qua một lần lại một lần phỏng vấn thất bại, trên người gần như không còn một xu nào.

Cậu rất biết ơn lời đề nghị của Chung tiên sinh. Vì vậy, từ năm năm trước, Sầm Xuyên đã trở thành một diễn viên hạng ba.

Lúc đầu cậu toàn dựa vào gương mặt, mấy năm nay cũng từng tham gia lớp huấn luyện của học viện hý kịch, từng học hỏi bậc thầy diễn xuất, dốc lòng nghiên cứu kỹ năng diễn xuất, đáng tiếc thiên tư không tốt, hiệu quả thu được rất ít. Hơn nữa bị Thượng Dực chèn ép, trừ dựa vào tài nguyên của Chung tiên sinh ra, cậu không tìm được đường ra nào khác trên con đường nghệ thuật biểu diễn này, dần dần trở nên hỗn loạn ngồi chờ chết.

Có thể nói, trong chuyện đưa Sầm Xuyên trở thành ngôi sao, Chung tiên sinh còn cố gắng hơn cả bản thân cậu.

Sau khi tắm rửa xong nằm xuống giường, Sầm Xuyên nhớ tới đồ ăn ngon trong bữa tiệc tối, chúng lại không khiến người ta tức giận, nên cậu đã ăn một chút.

Dạ dày trống rỗng chợt mơ hồ đau nhức, thật giống như có người ở bên trong đánh vào bụng cậu, chỉ chốc lát sau, đánh đã biến thành búa tạ, thậm chí kịch liệt quấy loạn da thịt mềm mại trong dạ dày cậu.

Sầm Xuyên đau đến toát mồ hôi, cậu run rẩy nhảy xuống giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra tìm thuốc giảm đau và thuốc dạ dày, nhưng tuyệt vọng phát hiện đã uống hết.

Cậu dựa vào giường và đặt tay vào một hộp nhỏ bên cạnh hộp thuốc. Bên trong đặt bảo vật của cậu, có di vật của cha mẹ, còn có một cái nút áo làm bằng nhựa, hoa văn tinh mỹ, lại không che dấu được chất liệu bình thường. Một sợi dây nhỏ xuyên qua khuy áo và biến nó thành một sợi dây chuyền đeo cổ đơn giản.

Sầm Xuyên cầm sợi dây chuyền lên, đặt lên trên dạ dày co thắt, dường như để thế thì có thể làm giảm đau dạ dày một chút.

Sau đó, cậu run rẩy với lấy điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, bảo cô giúp gọi shipper giao thuốc tới.

Cầm được điện thoại đang định quay số, số điện thoại di động cậu vừa đổi lại có một cuộc điện thoại lạ gọi tới, Sầm Xuyên không cẩn thận bấm nghe.

Đối diện lập tức truyền đến tiếng mắng chửi như thét chói tai, ngay sau đó là "Con mẹ mày, sao mày không đái một bãi rồi tự soi bản thân đi, chỉ bằng mày cũng dám mắng Thượng Dực..."

Sầm Xuyên không nghe được lời phía sau. Không phải là cậu cúp điện thoại, mà là đau đến mất đi ý thức.

Trước khi nhắm mắt lại, tiếng cuối cùng cậu nghe được là tiếng điện thoại di động rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề.

......

Khi Sầm Xuyên tỉnh lại, trời đã sáng. Cậu mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng tinh, mùi thuốc và rượu i-ốt trộn lẫn xông vào trong mũi.

Cậu cố hết sức nhớ lại vì sao mình lại nằm trong bệnh viện, sau đó nhớ tới, cậu ngất xỉu trong tiếng mắng chửi của fan Thượng Dực.

Sầm Xuyên sờ sờ vùng dạ dày, nơi đó đã bình tĩnh lại. Sáng nay cậu phải quay quảng cáo nước hoa, xem ra Tiểu Nhan đến nhà đón người thì phát hiện thảm trạng cậu ngất xỉu trên sàn, nên đưa cậu đến bệnh viện.

Lúc này Sầm Xuyên mới dùng ánh mắt để ý tới dường như có một người ngồi bên cạnh giường bệnh, hẳn là Tiểu Nhan, cậu chậm rãi nghiêng đầu nhìn.

Người nọ vốn đang cúi đầu đọc sách, sau khi chú ý tới động tĩnh trên giường bệnh, liền ném sách sang một bên, tiến lại gần đón ánh mắt kinh ngạc của Sầm Xuyên, thân mật nói: "Cục cưng, rốt cuộc em cũng tỉnh! ”

Xuất hiện trước mắt Sầm Xuyên là gương mặt với đường nét sắc bén của Thượng Dực, mắt như sao lạnh, mũi cao như ngọn núi, tuấn mỹ dị thường.

Sầm Xuyên lập tức hoảng hốt ngồi dậy trong cơn hấp hối.

"Tại sao cậu lại ở đây?" Cậu bị khϊếp sợ, sau đó mới phản ứng lại, người đàn ông này vừa gọi cho cậu là cái gì cơ?

Cục.. Cục cưng? Cậu có nghe nhầm không vậy?

"Cục cưng, làm sao vậy?" Giống như để xác nhận nghi hoặc của Sầm Xuyên, Thượng Dực lại gọi thêm một lần rõ ràng hơn nữa.

Không chỉ có thế, đôi mắt vừa nhìn thấy Sầm Xuyên đã tràn ngập sự miệt thị và châm chọc, giờ phút này lại tràn đầy sự quan tâm dịu dàng như nước.

Cả người Sầm Xuyên rùng mình: "Người nên hỏi câu này là tôi chứ? Cậu mới là bị làm sao vậy!"