Chương 2: Thẩm Diêu Chi

Thảo luận dưới chủ đề, như thường dùng ngòi bút làm vũ khí công kích mình Sầm Xuyên. Thượng Dực ra mắt gần 10 năm, tác phẩm có chất lượng có số liệu cao, hắn có nhân duyên tốt, có lượng fan lớn, vòng tới vòng lui dù fan của Sầm Xuyên có mắng chửi đấu tranh đến đâu cũng sẽ rơi xuống hạ phong. Sầm Xuyên đã đi qua bão táp trong nhiều năm, anh không nghĩ rằng có gì đáng ngạc nhiên.

Trong bữa tiệc buffet sau khi sự kiện kết thúc, Sầm Xuyên tình cờ gặp một người quen cũ trong nhà vệ sinh.

Thẩm Diêu Chi, tiểu sinh omega mà gần đây công ty của Thượng Dực đã nâng đỡ, cũng là người yêu hiện tại của Thượng Dực.

Cậu ta mặc bộ vest mùa xuân chưa ra mắt của nhà D, dung mạo diễm lệ, xuân phong đắc ý: "Khó lắm anh mới có được danh hiệu bạn thân thương hiệu nhỉ, đáng tiếc ảnh chụp với trang phục đóng kịch đều tệ như nhau. Nghe nói bộ phim tiếp theo của anh lại là một bộ phim thối nát chưa từng có trong lịch sử?"

Quảng cáo đầu tiên Thẩm Diêu Chi ra mắt đã bị Sầm Xuyên cướp đi, ai bảo cậu ta là người mà Thượng Dực muốn nâng đỡ chứ.

Cậu ta hận Sầm Xuyên đến nghiến răng, hiện tại vai nam phụ mà anh từng đóng trong một phim, lọt vào vòng Liên hoan phim hạng A quốc tế, trở thành diễn viên điện ảnh, thỉnh thoảng lại đến châm chọc Sầm Xuyên hai câu..

Sầm Xuyên có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bình tĩnh rửa tay, nghĩ thầm, để cho Thượng Dực khi dễ mấy lần cũng thôi đi, chó mà người ngày nuôi cũng dám đến sủa vài tiếng với anh.

Lúc đầu vai đó được đưa cho Sầm Xuyên, anh thấy Thượng Dực đầu tư liền từ chối, lúc này mới tiện nghi cho kẻ bỉ ổi trước mắt này. Anh nhìn dáng vẻ đắc ý của Thẩm Diêu Chi trong gương, cười nói: "Tôi quay phim rác, thì cản trở gì cậu đâu. Không phải tất cả nhà phê bình phim đều nói, vì cậu mà cấp bật của phim bị kéo xuống, hại người ta không thể đoạt được giải thưởng? Chà, cứt chuột?"

"Ai là cứt chuột, mẹ nó anh nói cho rõ ràng!" Thẩm Diêu Chi mới 20 tuổi, nhỏ hơn Sầm Xuyên tròn bảy tuổi, không thể âm thầm giấu đao như kẻ thù không đội trời chung kia, mới đυ.ng một chút cậu ta đã chửi ầm lên.

"Ai vừa la lên thì chính là cứt chuột." Sầm Xuyên tao nhã lấy khăn giấy lau tay.

Ngoài miệng không chiếm được tiện nghi của Sầm Xuyên, Thẩm Diêu Chi xắn tay áo lên muốn tiến lên đánh, lại bị người ta ôm lấy từ sau lưng, anh quay đầu lại nhìn thấy Thượng Dực, lập tức thay đổi vẻ mặt ủy khuất: "Anh Dực, anh ấy mắng em!"

"Ngoan, đừng chấp nhặt với loại diễn viên rác này." Thượng Dực xoa xoa hai bả vai Thẩm Diêu Chi trấn an cậu ta, đẩy người ra khỏi toilet.

Thẩm Diêu Chi thấy có người làm chỗ dựa cho mình, giống như một con công kiêu ngạo ngẩng đầu đi ra ngoài.

Sầm Xuyên tiếp tục lau tay, nhưng trong gương thấy Thượng Dực vẫn đang đứng. Anh khoanh tay dựa vào khung cửa có điêu khắc, liếc xéo Sầm Xuyên, biểu cảm kiêu ngạo: "Tôi chỉ muốn nói cậu, ra ngoài bán cũng không biết bán đắt hơn một chút. Tài nguyên mà Chung tiên sinh của anh giành sứt đầu mẻ trán, chỉ có vậy thôi sao? Hay là thừa dịp tuổi còn trẻ khỏe, sớm đổi chỗ dựa đi."

Sầm Xuyên giận quá hóa cười, nếu không phải Thượng Dực ngoài sáng trong tối âm thầm chèn ép, anh sẽ đến nỗi lăn lộn năm năm mà chỉ có thể nhận phim sản xuất nhỏ, không ai diễn sao? Anh phản kích lại: "Tôi cũng muốn nói, thứ mà anh nâng đỡ cũng là đồ bỏ đi thôi, đúng là nồi nào úp vung nấy."

Thượng Dực khinh thường nhếch khóe miệng, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, ngoài cửa toilet mơ hồ truyền đến tiếng nói ngọt ngào của Thẩm Diêu Chi: "Anh Dực, chúng ta chớ chấp nhặt với anh ta. Buổi tối về nhà em..."

Trong hai trận mắng chửi đều không để cho đối phương chiếm tiện nghi, Sầm Xuyên rất hài lòng với màn trình diễn của mình.

Anh ném khăn giấy đã qua sử dụng vào thùng rác, đứng trước gương, đột nhiên nhớ tới năm đó khi còn đi học, Thượng Dực chơi bóng rổ xong, cũng từng ôm lấy anh từ sau lưng giống như vừa rồi ôm Thẩm Diêu Chi.

Sầm Xuyên nhịn không được thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp."