Lâu rồi mới edit, bị lỗi xưng hô comment nói Lạc nha.
Có ai chơi playtogrett ko add Lạc đi~
Chương 41
Tần Tứ tới tìm Dì Trương, hỏi dì có biết chìa khóa dự phòng của Nguyễn Ninh.
Dì Trương khó xử nói: “Thiếu gia, tất cả chìa khóa dự phòng đều bị phu nhân lấy hết rồi ạ.”
Tần Tứ: “……”
Nguyễn Ninh chuẩn bị từ sớm, lấy hết chìa khóa dự phòng, quyết tâm không cho Tần Tứ vào phòng cô.
Dì Trương thấy khuôn mặt Tần Tứ hơi đáng sợ, cái gì cũng không dám nói, sợ hãi chạy.
Tần Tứ đứng yên một lúc sau, tay để ở sau người không nhịn được run rẩy.
Ninh Ninh đang giận hắn.
Đều do hắn sai, khiến Ninh Ninh tức giận.
Tần Tứ nhắm mắt, trái tim giống như bị dao xẻ ra, đau đến mức mặt hắn tái nhợt, không có chút vui vẻ..
Tần Tứ tắt đèn biệt thự, sau đó đi đến cửa phòng Nguyễn ninh, lưng dựa vào cửa phòng, từ từ ngồi xuống đất.
Thân hình cao lớn của hắn ẩn nấp trong bóng tối, vẫn không nhúc nhích, giống như là bức tượng điêu khắc.
Hắn không thể ôm Ninh Ninh vào giấc ngủ, không thể bảo vệ cô ngủ ngon.
——
Thật ra Nguyễn Ninh vẫn chưa ngủ, cô biết Tần Tứ về nhà, còn ý muốn mở cửa phòng cô. Cô ngồi ở trên giường, đôi mắt nhìn thẳng vào cửa, chờ hắn gõ cửa.
Nhưng không có gì xảy ra, Tần Tứ không mở được cửa phòng, thì đã không có tiếng động gì, hình như đã đi rồi.
Nguyễn Ninh ngồi trên giường không nhúc nhích, cho đến lúc nhìn thấy đèn từ kẹt cửa tắt, cô mới tin, Tần Tứ thật sự đi rồi, hắn còn không có gõ cửa!
Trong phòng chỉ mở một đèn ngủ, mù mịt im lặng, Nguyễn Ninh không biết mình đã ngồi bao lâu, tắt đèn ngủ, chui vào chăn, bọc cả người kín mít.
Cô cũng không muốn không cho Tần Tứ vào phòng, cũng không có muốn chia phòng ngủ, chỉ là cô muốn ép anh một chút, muốn anh cùng cô nói rõ một lần.
Nhưng mà anh không muốn, anh tình nguyện bị nhốt ngoài cửa, cũng muốn nói thật với cô.
Nước mắt Nguyễn Ninh chảy ra, rất nhanh ướt hết cả gối.
Cô vuốt ve bụng nhỏ của mình, ủy khuất muốn chết.
Cha con xấu xa muốn chết, chẳng tốt gì cả.
Nhưng mà con không thể chán ghét anh ấy, bởi vì mẹ rất yêu anh ấy.
Yêu đến mức nếu như không có anh ấy thì chả sống nổi.
——
Tần Tứ ngồi trước cửa phòng Nguyễn Ninh suốt một đêm chưa ngủ, bình tĩnh ngồi ở đó, đôi mắt nhìn sàn nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
5 giờ sáng dì Trương vì mắc vệ sinh nên tỉnh dậy, rời giường đi WC, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, phát hiện ngoài cửa phòng Nguyễn Ninh có một bóng người.
Dì Trương giật mình, rón rén lên lầu, muốn xem là ai, khi thấy rõ bóng người là Tần Tứ, cả người bà đều sợ một trận.
“Tần…… Tần thiếu?” Dì Trương mở to đôi mắt hỏi, hết buồn ngủ.
Tần Tứ ngẩng đầu nhìn bà một cái, mắt hiện tơ máu, mắt thâm như gấu trúc, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta ngại ngùng.
Dì Trương thấy Tần Tứ không nói gì, nuốt nước miếng nói: “Thiếu gia, sao ngài lại ngồi ở chỗ này. Chẳng lẽ suốt đêm ngài ngồi ở đây?!”
Tần Tứ không trả lời bà, đột nhiên đứng lên, duy trì tư thế ngồi lâu lắm, hai chân bắt đầu sưng đau.
Dì Trương lùi về sau một bước.
Tần Tứ nói: “Đừng nói cho cô ấy biết.”
Dì Trương: “……”
Tần Tứ nói xong liền xoay người xuống lầu, tây trang trên người hắn có nếp nhăn, hắn cũng không để ý, thân hình cao lớn rất nhanh đi xuống lầu, sau đó biến mất ở cửa.
Dì Trương ngây ngốc đứng ở tại chỗ, cho đến khi dưới lầu có tiếng mở xe oto, bà mới tỉnh lại.
Tiêu rồi, chẳng lẽ Tần Thiếu muốn cùng phu nhân ly hôn sao?
Dì Trương suy nghĩ vô cùng phong phú, rất nhanh đã sợ đến khuôn mặt tái nhợt.
——
Nguyễn Ninh dậy lúc 5 giờ, một đêm cô không ngủ yên được, chỉ cần đồng hồ báo thức vang một tiếng, cô lập tức tỉnh táo.
Cô hoảng hốt một chút, sau đó rời giường rửa mặt, rửa mặt xong, liền thay một bộ đồ sạch sẽ thoải mái.
Làm xong mọi việc, cô ở trong phòng không nhúc nhích, cho đến khi nghe thấy tiếng oto, cô mới đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, Nguyễn Ninh gặp dì Trương còn đang thất thần ở ngoài cửa.
Dì Trương thấy Nguyễn Ninh dậy sớm, kinh ngạc: “Phu nhân, sao ngài dậy sớm vậy? Thiếu gia hắn……”
Nguyễn Ninh không có thời gian nghe bà nói xong, đi xuống lầu, đánh gãy lời bà: “Con biết rồi, giờ con muốn ra ngoài một chút, bữa sáng không ăn ở nhà.”
Dì Trương ngơ ngác nhìn cô ra khỏi cửa, trong lòng không thấy ổn cho lắm.
Nguyễn Ninh đi tới cổng lớn, xe Tần Tứ mới rời khỏi gara, cô nghiêng người phía sau bụi hoa, không cho Tần Tứ thấy cô.
Chờ xe Tần Tứ ra ngoài, Nguyễn Ninh mới bước ra từ bụi hoa, không chậm trễ thời gian, lập tức đi gara, sau đó chọn một chiếc xe bình thường. Đây là một chiếc xe rất dễ thấy ở ngoài đường, một năm lái không được mấy lần, chỉ là một chiếc xe không đáng để nhớ trong đống xe của Tần Tứ, có khi Tần Tứ còn không nhớ mình mua xe này lúc này.
Nguyễn Ninh lái xe rời biệt thự, tốc độ nhanh, mười phút sau, mới thấy được xe Tần Tứ.
Tim Nguyễn Ninh đập liên tục, mới nhẹ nhàng thở ra, từ từ lái xe chậm lại.
Từ thái độ của Tần Tứ, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu hắn không chịu nói cho cô, thì cô chỉ có thể tự tìm đáp án.
Lần đầu tiên Nguyễn Ninh theo dõi người khác, may Tần Tứ lái chậm cực kỳ, nên cô không có bị ném xa.
Một đêm Tần Tứ không ngủ, trạng thái rất mệt mỏi, lái xe đều hơn thường ngày, hơn nữa cũng lười để ý, không phát hiện cô vẫn luôn ở phía sau.
Xe đi qua phố đông đúc, đi vào ngoại thành, 40 phút sau, Tần Tứ dừng trước một căn biệt thự. Căn biệt thự này là bất động sản của hắn, quanh năm không ở ngày nào.
Tần Tứ mở cửa xuống xe, bước đi gấp gấp, không bình tĩnh như thường ngày.
Hắn lập tức đi đến gara, mở khóa, đẩy cửa vào.
Hôm nay Trần Xu phải chết, hắn không còn kiên nhẫn để hành hạ bà ta.
Nguyễn Ninh không để ý tới hắn, hắn đều có cảm giác như bị gϊếŧ chết một trăm lần, tra tấn Trần Xu mang đến kɧoáı ©ảʍ, nhưng chẳng thể dập tắt thống khổ Nguyễn Ninh không để ý tới hắn.
Chỉ cần Trần Xu chết, mọi thứ đều kết thúc, hắn không phải nhớ đến quá khứ tối tăm này
Cửa sắt bị kéo ra, Tần Tứ đi vào gara, mở đèn, bóng tối đều tản ra, mọi thứ trước mắt lại rõ ràng.
Trần Xu không còn tâm trí, người không ra người quỷ không ra quỷ, nằm ở trên mặt đất, nghe thấy tiếng động, cũng không có mở mắt, con rắn ngày hôm qua nay nằm trong góc, lại không có tấn công Trần Xu.
Lúc này hai gã bảo vệ biệt thự đi tới, bọn họ đang ngủ, nghe thấy tiếng xe mới giật mình tỉnh dậy, sau đó lập tức rời giường tới đây.
“Tần thiếu.” Hai gã bảo vệ cung kính nói.
Tần Tứ nói: “Đi lấy cây đao lại đây, dắt thêm hai con chó ngao.”
“Vâng, Tần thiếu.”
Hai gã bảo vệ đi ngay, rất nhanh quay lại, một người dắt hai con chó ngao, một người khác cầm một cây đao 40cm.
Tần Tứ: “Băm ả ta ra rồi cho chó ăn.”
Bảo vệ: “……”
Khuôn mặt hai gã bảo vệ đều sợ hãi, đao trong tay suýt rớt xuống, một gã sợ hãi nói: “Tần thiếu ngài nói đùa đúng không.”
Tần Tứ lạnh lùng liếc gã một cái: “Sáng sớm lại đây, chả lẽ chỉ nói đùa?”
Hai người: “……”
Trần Xu nghe nói chuyện, trong lòng sớm đã sợ hãi, nhưng chả còn sức lực xin tha.
Tần Tứ thấy hai gã bảo vệ còn im lặng, ánh mắt trầm xuống: “Còn chưa làm? Chả lẽ muốn tôi làm sao?”
Gã bảo tiêu cầm cây đao đã sớm chảy mồ hôi ròng, hắn không dám làm trái lời Tần Tứ, chỉ có thể làm theo, lập tức nắm chặt đao, đi tới trước chỗ Trần Xu.
Ngay tại lúc đao sắp chém xuống, một giọng nói vội vã vang lên ở ngoài cửa.
“Tần Tứ, đừng mà!”
Bảo tiêu dừng lại, chỉ trúng vài sợi tóc của Trần Xu, sau đó Trần Xu la thảm thiết một tiếng, sợ hãi bất tỉnh.
Cả người Tần Tứ đều đứng im, hắn nghe thấy giọng nói này, không dám quay đầu lại để xem.
Nguyễn Ninh trực tiếp đi vào, đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp lo lắng nhìn hắn, khuôn mặt đều tràn đầy vội vàng.
Tần Tứ rốt cuộc không dám im lặng, nói: “Ninh Ninh, sao em lại tới đây?”
Nguyễn Ninh ôm lấy cánh tay hắn, la lên: “Tần Tứ, anh đừng làm vậy mà, không cần vì loại người này làm dơ tay, đem bà ta vào tù được không anh? Cho bà ta bị pháp luật trừng phạt được không?”
Cô vừa rồi trốn ở ngoài cửa, đã nghe hết tất cả, cô biết Tần Tứ hận Trần Xu nhiều đến mức nào, nhưng mà anh ấy không thể làm vậy..
Tần Tứ nhíu mày nói: “Ninh Ninh, em không nên tới đây, em về trước đi, anh sẽ về với em sau.”
Nguyễn Ninh sắp khóc, cô không muốn tay Tần Tứ đầy máu, hơn nữa còn là vì Trần Xu, không đáng, thật sự không đáng. Bà ta đã hại anh ấy hồi còn nhỏ, bà ta không thể lại hại nửa đời sau của anh ấy, trở thành tội phạm.
Cô không muốn cha của con mình là tội phạm gϊếŧ người.
Mắt Nguyễn Ninh đỏ chót, giọng nói cầu xin: “Tần Tứ, anh nghe em được không? Anh đừng làm như vậy.”
Hai con chó ngao kêu vài tiếng, Nguyễn Ninh “A” một tiếng, sợ hãi la lên, trốn trong lòng ngực Tần Tứ.
Tần Tứ sợ hai con chó ngao dọa cô sợ, để mặt cô trong l*иg ngực mình, không cho cô nhìn.
Lúc sau, hắn thở dài, xoa tóc cô, bất đắc dĩ nói: “Ninh Ninh, chuyện gì anh cũng nghe em, nhưng Trần Xu nhất định phải chết.”
Nguyễn Ninh khóc, cô giữ chặt áo hắn, làm ướt áo sơ mi hắn.
“Em không muốn anh làm bậy, Tần Tứ, anh phải đồng ý với em.”
Tần Tứ nhìn cô khóc, trái tim như bị dao cắt, ngoại trừ ở trên giường, hắn không nghĩ muốn cô khóc, nhưng mà lúc này lại không được. Trần Xu hại mẹ hắn chết, cướp lấy cha hắn, phá hủy gia đình của hắn, bi kịch cả đời này hầu như đều do Trần Xu gây ra, hắn không phải thánh nhân, hắn là ma quỷ, nếu Trần Xu còn sống, đời này hắn sẽ bị ám ảnh như lúc nhỏ, cả đời đều không thể thoát ra, có khi một ngày nào đó hắn bị ác mộng cắn nát.
Tần Tứ kêu hai gã phía sau: “Đưa phu nhân về đi.”
Hai gã cung kính nói: “Vâng, Tần tổng.”
Nguyễn Ninh ôm hắn chặt hơn, Tần Tứ không muốn cô bị thương, không biết phải làm sao.
Tần Tứ nói: “Ninh Ninh, nghe lời.”
Nguyễn Ninh buột miệng nói: “Tần Tứ, em mang thai.”
Tần Tứ: “……”
Bởi vì một câu nói của Nguyễn Ninh, toàn bộ căn biệt thự đều im lặng, Tần Tứ kinh ngạc.
Trước mặt nhiều người nói khiến cô ngại ngùng, tai Nguyễn Ninh hồng hồng, cô nói nhỏ, vùi sâu vào lòng ngực hắn: “Tần Tứ, em mang thai con của anh.”
Tần Tứ: “……”
Tần Tứ thật sự không thể tin được điều mình vừa nghe, Ninh Ninh của hắn nói gì đó? Cô mang thai? Con của hắn với Ninh Ninh?
Tần Tứ mừng như điên, Ninh Ninh mang thai? Ở trong bụng cô ấy, là con của hắn.
Tần Tứ dùng sức ôm cô, đến mức muốn cô ở trong tim, vui vẻ khiến giọng hắn đầy ấm ấp, giống như tắm ở mùa xuân.
“Ninh Ninh, thật sao? Em mang thai thật sao?”
Nguyễn Ninh gật đầu, bởi vì Tần Tứ vui vẻ, cô cũng thật sự vui vẻ: “Thật mà, Tần Tứ, hai ngày trước em đi bệnh viện, làm kiểm tra, chính bác sĩ nói cho em, ban đầu em định buổi tối hôm qua nói cho anh.”
Tần Tứ lẩm bẩm: “Buổi tối hôm qua nói cho anh?
Giọng Nguyễn Ninh lại nghẹn ngào: “Vâng, em định cho anh bất ngờ, ai ngờ anh làm như vậy.”
Giờ phút này Tần Tứ không hỏi gì, bởi vì trong đầu hắn chỉ còn Ninh Ninh có con của hắn mà thôi.
Ninh Ninh của hắn, mang thai con của hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy cuộc đời hắn hạnh phúc đến vậy.
Nguyễn Ninh trốn khỏi ngực hắn, ngẩng đầu nhìn mắt Tần Tứ, bình tĩnh nói: “Tần Tứ, anh để Trần Xu lên tòa đi, mọi thứ đều có pháp luật, nửa đời sau bà ta chỉ có thể ở trong tù, anh cũng không gặp được bà ta nữa. Nếu anh gϊếŧ bà ta, anh sẽ là tội phạm gϊếŧ người, chồng em là một kẻ gϊếŧ người, con của hai ta cũng sẽ có một người cha tội phạm, vì em và con, anh đừng làm gì bà ta được không?”
Tần Tứ nhắm mắt, hôn trên trán cô.
“Ninh Ninh, anh nghe em.”
Cuối cùng cũng bị Ninh Ninh đánh tan rã suy nghĩ.
Đôi mắt Nguyễn Ninh sáng lên, cười ra hai má lúm đồng tiền: “Tần Tứ, chúng ta về nhà nhé? Em cho anh xem ảnh chụp của com…. Nhưng còn rất nhỏ, anh có muốn xem không?”
“Muốn xem.” Tần Tứ nói,:“Hiện tại chúng ta về nhà.”
Trong lòng hắn có ma quỷ, chỉ có Ninh Ninh là thiên sứ duy nhất của hắn.
Cảm ơn mọi người duy trì theo dõi!