Người đến là Nguyễcbn Ninh, nhìn thấy Tần Tứ đã tỉnh lại, sau một lúc giật mình, cô nhanh chóng định thần lại, lập tức đi về phía trước.
“Tần Tứ, anh tỉnh rồi?”
Nguyễn Ninh đưa tay ra một cách hết sức tự nhiên, vuốt lên trán hắn.
Tần Tứ: “…”
Nguyễn Ninh không để ý tới sự không bình thường của Tần Tứ, trong mắt cô chỉ có sự lo lắng, thấy cơn sốt của Tần Tứ đã giảm bớt, cô lập tức nhẹ nhõm lại.
Rồi mắt cô đỏ hoe, những giọt nước mắt rơi xuống.
Nguyễn Ninh nhào vào lòng hắn, như thể tất cả những lo lắng, sợ hãi và tủi thân mà cô phải chịu đựng đã tìm thấy một nơi để thổ lộ ra, trong chốc lát sự kiên cường mà cô luôn luôn duy trì đã sụp đổ tan tành, không thể kìm nén được nữa.
“Tần Tứ, em sợ quá!”
Tần Tứ: “…”
Nhìn thấy cô khóc, trái tim hắn quặn thắt lại.
Cảnh tượng trong mơ đều bị nước mắt của cô làm hủy hoại tan tành, hắn bất giác vươn tay ra, ôm lấy thân thể mỏng manh của cô, nhẹ giọng vỗ về: “Đừng sợ, anh không sao rồi.”
Nguyễn Ninh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn vì sợ chạm vào vết thương. Cô lấy tay lau nước mắt, hai gò má trắng nõn có chút tái nhợt, đôi mắt có chút ướt, đen nhánh lại sáng ngời, trong sáng thuần khiết.
Tần Tứ bị cô nhìn chăm chăm như vậy, nhịp tim rối loạn, không thể kiểm soát được.
“Tần Tứ, anh còn đau không?” Nguyễn Ninh nghẹn ngào nói.
Tần Tứ giật mình nói: “Có chút.”
Nếu có thể khiến Tần Tứ nói đau, hẳn là nó rất đau, trái tim của Nguyễn Ninh như bị bóp chặt, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: “Thuốc tê một khi hết tác dụng sẽ đau một chút, rất nhanh sẽ biến mất. Anh chịu một chút, được chứ? ”
Tần Tứ nhìn cô chăm chú: “… Ừ.”
Nguyễn Ninh đột nhiên đỏ mặt nói: “Vậy… vậy thì để em hôn anh một cái?”
Tần Tứ: “…”
Nguyễn Ninh thấy hắn im lặng thì coi như hắn ngầm đồng ý, trước khi Tần Tứ có thể phản ứng lại sau một lúc sững sờ, cô cúi người, hôn lên môi hắn rồi liếʍ.
Về mặt thể xác, cô không thể giúp hắn xoa dịu cơn đau, vì vậy cô chỉ có thể an ủi anh về mặt tâm lý.
Nguyễn Ninh đỏ bừng cả mặt, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Như thế này … anh có thấy khá hơn chút nào không?”
Tần Tứ: “…”
Hành vi trẻ con và vụng về của Nguyễn Ninh khiến hắn không thể bình tĩnh được trong một thời gian dài, trong lòng hắn có mong muốn thầm kín được chạm vào cô, muốn hôn cô, muốn chạm vào cô, và thậm chí là được đè cô xuống dưới thân mình.
Điều này không bao giờ tồn tại trong giấc mơ.
Hắn rất chắc chắn rằng trong giấc mơ của mình hắn ghét Nguyễn Ninh ra sao, thậm chí khi nhìn nhiều còn hơn là tự làm bẩn mắt mình, nhưng Nguyễn Ninh ở trước mặt hắn khác với Nguyễn Ninh trong mơ.
Hai người đó căn bản là hoàn toàn khác nhau.
Hắn không chắc mình đã thấy gì trong giấc mơ của mình, nhưng hắn không bị mất trí nhớ, hắn nhớ rất sâu đậm mọi thứ đã xảy ra với Nguyễn Ninh. Hắn biết bản thân chiều chuộng Nguyễn Ninh như thế nào, dung túng cho cô bằng mọi cách, vì cô mà trì hoãn đám cưới, hết lần này đến lần khác đi ngược lại nguyên tắc của chính mình.
Hắn nhớ mình đã xúc động nhiều thế nào khi Nguyễn Ninh ôm hắn để an ủi trong đêm giông bão.
Hắn đã vì cô mà thay đổi tới mức không còn nhận ra chính mình nữa.
Tần Tứ đột nhiên vươn tay ôm Thẩm Ninh, kéo cô vào lòng rồi hôn lên môi cô, đảo qua đảo lại không yên.
Như vậy…rất dễ gây nghiện.
Thật lâu sau, Tần Tứ mới buông cô ra, nhưng vẫn áp lên đôi môi đỏ mọng không muốn tách ra, hơi thở của hai người quyện vào nhau.
“Đợi anh xuất viện, sẽ bù đắp những nụ hôn mà anh đã nợ trong những ngày này.”
Nguyễn Ninh mặt đỏ như thể có thể nhỏ cả máu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Sự ngoan ngoãn của Nguyễn Ninh khiến trong lòng Tần Tứ cảm thấy tê dại, hắn lại véo chiếc cằm nhọn và mịn của cô, lần lượt hôn lên môi cô, với sự gắn bó, với lòng tham, với sự dịu dàng.
Sau khi Nguyễn Ninh được buông ra, đầu cô choáng váng, phải mất một lúc lâu mới hết. Sau đó cô nhìn vào mắt Tần Tứ và nói ra những suy nghĩ đã bị kìm nén trong lòng từ khi Tần Tứ bị thương và bất tỉnh.
“Tần Tứ, chúng ta kết hôn đi.”
“…”
“Đợi anh xuất viện rồi, chúng ta sẽ đi kết hôn được chứ?”
“…”
Tần Tứ nhìn Nguyễn Ninh đang đỏ mặt, nhất thời không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Nguyễn Ninh thấy Tần Tứ vẫn im lặng, có chút bối rối, trong lòng chua xót, cụp mắt nói: “Anh…nếu anh không muốn kết hôn thì bỏ đi.”
Tần Tứ ôm cô: “Muốn.”
Nguyễn Ninh: “…”
Tần Tứ khàn giọng lặp lại: “Ninh Ninh, anh muốn kết hôn với em, hãy gả cho anh.”
Hắn và Nguyễn Ninh dù đã có hôn ước, nhưng có thể nghe thấy đích thân Nguyễn Ninh nói rằng muốn kết hôn với mình, cho dù phát súng này có gϊếŧ chết hắn, hắn cũng sẽ chết không hối hận.
Nguyễn Ninh không nhịn được gật đầu, cọ má vào cổ anh, khiến anh không chịu nổi ôm đầu của cô.
“Đừng xoa, ngứa.”
Nguyễn Ninh cười vui vẻ, lông mày và mắt cong lên, lộ ra một vòng xoáy đáng yêu.
Vì lo lắng cho vết thương của Tần Tứ, Nguyễn Ninh vẫn luôn ở trong bệnh viện, sau khi chắc chắn Tần Tứ đã bình an vô sự, cô đã chịu hết nổi, nằm trên giường ngủ thϊếp đi, ngủ rất say, thật sâu khiến người ta không nỡ quấy rầy.
Tần Tứ nằm nửa người trên giường, một tay xoa nhẹ lên má và chiếc cổ mịn màng của cô rất âu yếm, tay kia cầm điện thoại gọi cho trợ lý.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tần Tứ hạ giọng dặn dò: “Đến đón tôi xuất viện.”
Trợ lý: “Vâng, vâng … vâng, Tần Thiếu!”
Tần Tứ cúp điện thoại, vết thương ở chân quả thực rất nghiêm trọng, dù sao một viên đạn cũng xuyên thấu vào máu thịt, nhưng thứ anh ghét nhất chính là bệnh viện, không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Khi Tần Tứ làm thủ tục xuất viện, hai người ngồi trên xe, Nguyễn Ninh vẫn có chút sững sờ, chân của Tần Tứ bị thương thành thế này, bọn họ thế mà đã cho xuất viện rồi?
Nguyễn Ninh nói,:”Chân của anh có còn đau không?”
Tần Tứ xoa tóc cô nói: “Đã không còn đau nữa.”
Nguyễn Ninh không chịu tin, trong hốc mắt có chút đỏ ửng.
Tần Tứ vội vàng dỗ dành cô nói: “Sau khi về anh sẽ bảo Khương Viêm qua, đảm bảo sẽ không có bất kỳ điều bất trắc gì xảy ra, anh không muốn ngồi trên xe lăn để kết hôn.”
Nguyễn Ninh bị anh làm cho buồn cười nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với hắn, đã bị thương thành như vậy nhưng vẫn phải tìm mọi cách để khiến cô vui.
Nguyễn Ninh lấy tay hắn nghịch ngợm, dùng ngón tay nhẹ nhàng đưa theo từng đường gân trong lòng bàn tay hắn.
Tần Tứ cảm thấy ngứa ngáy muốn rụt tay lại nhưng Nguyễn Ninh đột nhiên siết chặt ngón tay lại như sợ mất đi thứ gì đó.
Tần Tứ: “…”
Vành tai Nguyễn Ninh từ từ đỏ lên, đột ngột chuyển chủ đề: “Tần Phóng …anh định xử lý như nào?”
Tần Tứ siết chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, trong mắt hiện lên một tia sắc bén nói: “Cho anh ta trải lại ngàn lần y như anh.”
Còn có Trần Xu, hắn sẽ khiến bà ta sống không bằng chết.
Về phần Lục Cảnh đang bày mưu tính kế ở sau lưng, hắn sẽ không bỏ qua.
Nguyễn Ninh nhìn Tần Tứ đang tràn đầy tức giận tàn nhẫn, trong lòng run lên không thể giải thích được, nhưng lần này không phải là bởi vì sợ hãi.
Có lẽ vì thêm kính lọc, cô cảm thấy Tần Tứ như thế này rất thú vị?
Nguyễn Ninh mặt đỏ bừng nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập nhanh hơn một chút, khóe môi hơi nhếch lên không tự chủ được.
Thấy cô im lặng, Tần Tứ chỉ còn cách quay đầu lại, cho rằng anh đang làm cô sợ hãi, khiến cô phải nhìn mình.
Nhưng khi bàn tay chạm vào khuôn mặt nóng rực của cô, giật mình giọng nói nhỏ nhẹ, là giọng giữa đôi tình nhân: “Sao mặt em nóng thế? Hả?”
Tần Tứ nói xong sờ trán mình rồi đặt lên trán cô, giúp cô kiểm tra nhiệt độ cơ thể, đặt lên một hồi, anh kết luận: “Không có sốt.”
Nguyễn Ninh: “…”
Nguyễn Ninh thở nhẹ hơn, nhịp tim cũng nhanh hơn, cô không bao giờ biết rằng nếu mình thích một ai đó, ngay cả việc vô tình tiếp cận người đó cũng có thể khiến tim cô đập nhanh hơn và cảm thấy vô cùng lúng túng.
Tần Tứ nhìn cô, cau mày khó hiểu: “Rốt cuộc em bị sao vậy?”
Nguyễn Ninh: “… Có chút vui.”
Tần Tứ: “…”
Nhận ra được những gì Nguyễn Ninh vừa nói, Tần Tứ không khỏi cong môi, vị hôn thê của hắn, Ninh Ninh của hắn sao lại có thể dễ thương như thế.
Tần Tứ nói: “Anh cũng vui, còn vui nhiều hơn em một chút.”
Nguyễn Ninh nói, “Tại sao lại nhiều hơn em?”
Tần Tứ bật cười: “Vì em vui nên anh cũng vui, vì vậy so với em thì vui hơn một chút.”
Nguyễn Ninh không tranh luận với anh về chuyện này nữa, dù sao cô cũng biết Tần Tứ thích bản thân không kém gì cô thích hắn, từ nay về sau, mỗi ngày cô đều phải thích Tần Tứ hơn một chút mới được.