Chương 26

Tần Tứ thấy Nguyễn Ninh cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, cho rằng cô ngại nói, mỉm cười nói: “Em có thể chờ sau khi bọn họ đi, nói cho một mình anh nghe.”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ lại nhìn về phía Nguyễn Trân, có thể là vì lúc này tâm trạng rất tốt, không có quan tâm cô ta, giọng nói lạnh lùng: “Từ trước đến nay tôi đều là một người không biết lý lẽ. Nhưng mà, nếu hiện tại cô ấy không yêu tôi, tôi có thể chờ đến một ngày cô ấy yêu tôi.”

Nguyễn Trân kinh ngạc, thẩn thờ một chút, mới phản ứng rằng Tần Tứ đang trả lời câu nói vừa rồi của cô ta,: “Anh ta cũng không phải là một người không biết lý lẽ. Có thể cưới một người phụ nữ không yêu mình.”

Vì Nguyễn Ninh, ngay cả lời nói này mà hắn cũng nói được.

Trong lòng Nguyễn Trân dần có một chút ghen ghét mà từ trước đến giờ đều chưa có, người này là Tần Tứ, ngay cả Lục Cảnh cũng phải nể phục ba phần, vậy mà hắn ta vì Nguyễn Ninh có thể nói ra lời hèn mọn đến thế.

Rốt cuộc Nguyễn Ninh có tài năng gì, có thể làm Nguyễn Lẫm thiên vị cô ta, làm Tần Tứ yêu cô ta, cô ta chỉ là một con nhỏ nhà quê ở trong thôn nhỏ, nếu không phải làm thế thân của cô, cả đời này cô ta cũng không có tư cách để gặp mặt Tần Tứ!

Bị một người cái gì cũng kém mình áp đầu, dù thế nào Nguyễn Trân cũng không cam lòng.

Nguyễn Ninh cướp hết mọi thứ của cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

——

Sau khi Nguyễn Trân cùng Nguyễn Lẫm đi rồi, Nguyễn Ninh lập chạy về phòng của mình, cũng khóa cửa ở bên trong, để Tần Tứ ở bên ngoài.

Tần Tứ bị hành động đáng yêu này của cô khiến cho trái tim đều mềm mại, trước cửa phòng đứng một chút, xác định cô sẽ không mở cửa cho chính mình, lập tức xoay người đi đến thư phòng.

Sau khi Nguyễn Ninh biết Tần Tứ đi rồi, lập tức nằm ở trên giường, bỗng nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Trong lòng cô hiện tại rất hoảng loạn.

Lúc Nguyễn Trân đi rồi quay lại, rồi rõ ràng cố tình nói những lời nói đó, cô liền biết tính tình cô ta không tốt rồi.

Cô suy nghĩ quá chẳng lẽ chú Vương cùng dì Trương ở bên ngoài, hoặc cô ta cố tình ghi âm, dĩ nhiên cũng nghĩ rằng Tần Tứ đột nhiên trở lại.

Nhưng mà thấy Tần Tứ đứng trước mặt mình, trong mắt chỉ có chính cô, bởi vì câu nói của cô mà đôi mắt tỏa sáng chứa đầy ôn nhu, trong lòng cô chỉ có khó chịu

Lần đầu tiên cô buồn bực vì lợi dụng tình cảm của Tần Tứ vì cô.

Thích là một việc rất tốt đẹp, không nên bị cô lợi dụng để làm việc này.

Lời nói của Nguyễn Trân khắc nghiệt, nhưng mà nói không sai, Tần Tứ không nên yêu một người phụ nữ hoàn toàn không yêu hắn.

Nguyễn Ninh do dự, hiện tại cô có nên đi tìm Tần Tứ để nói rõ ràng, cầu xin hắn hủy bỏ hôn ước.

Tình cảm của Tần Tứ đối với cô bây giờ, nhất định hiện tại vẫn chưa quá sâu, nếu chờ đến lúc hắn hoàn toàn yêu chính mình, rồi hủy hôn, thật sự thì hắn sẽ bị cô tổn thương.

Tự nhiên cô lại sợ hãi Tần Tứ bị tổn thương.

Nguyễn Ninh bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.

Cô lập tức không suy nghĩ liên miên nữa, nằm ở trên giường rối rắm sau một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Tần Tứ nói rõ.

Vào những lúc này Tần Tứ thường ở thư phòng xử lý công việc, Nguyễn Ninh đi đến cửa thư phòng, giơ tay gõ cửa phòng nhẹ nhàng.

Giọng nói của Tần Tứ từ bên trong truyền ra, đoán được là cô, giọng nói ôn nhu (hiền lành): “Tự mở cửa đi vào.”

Nguyễn Ninh ngẩn người, sau đó đẩy cửa, đi vào thư phòng.

Tần Tứ đang ngồi ở bàn làm việc xử lý công việc, khuôn mặt tuấn mỹ đầy nghiêm túc, khí chất cả người đều trưởng thành bình tĩnh, khiến cho trái tim người khác đập nhanh.

Nguyễn Ninh nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Tần tứ, tôi có lời muốn nói với anh.”

Tần Tứ nhíu mày: “Ừ, muốn nói bây giờ?”

Nguyễn Ninh: “… Không phải nói việc đó.”

Tần Tứ bình tĩnh, ngẩng đầu, nhìn Nguyễn Ninh: “Hả? Thế em muốn nói gì?”

Nguyễn Ninh cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Những lời nói vừa rồi của tôi, bởi vì thái độ của Nguyễn Trân lúc đó rất kỳ lạ, tôi đoán được khả năng anh ở bên ngoài, cho nên mới cố ý nói như thế.”

Tần Tứ im lặng một chút, nói: “Chỉ cần là em nói, anh đều tin.”

Cho dù cố ý nói như vậy, hắn cũng tin có vài phần thật lòng.

Nguyễn Ninh: “…”

Trong lòng cô đột nhiên không dễ chịu, vì cái gì Tần Tứ phải tốt với cô như vậy? Tốt đến mức… Hắn không giống chính bản thân hắn.

Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng bộ dáng Tần Tứ thích một người sẽ ra sao, cô vẫn luôn cho rằng vĩnh viễn Tần Tứ đều không có khả năng thích người nào, nhưng mà hiện tại, người đàn ông khát máu không quan tâm người khác, lại để cô ở đầu quả tim mà yêu thương.

Trái tim Nguyễn Ninh như đang bị thứ gì đâm vào, vừa ngứa vừa đau, cảm giác này quá xa lạ, lúc này cô chẳng thể hiểu nó là gì.

Tần Tứ ôn nhu nói: “Em còn muốn nói gì với anh không?”

Nguyễn Ninh: “Tôi…Tôi…”

Rõ ràng muốn hủy hôn ước, lúc này lại không nói được lời nào.

Đúng lúc này, điện thoại Tần Tứ đột nhiên vang lên.

Trong lòng Nguyễn Ninh giống như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở, vội nói: “Anh nghe điện thoại trước đi.”

Tần Tứ không một chút suy nghĩ lập tức đem tắt điện thoại: “Không có gì, em nói trước.”

Nguyễn Ninh: “…”

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Tần Tứ nhăn mày, vừa định tiếp tục tắt, Nguyễn Ninh vội mở miệng nói: “Không có gì, tôi không gấp lắm, anh nghe điện thoại trước đi, tôi còn muốn nghĩ phải nói như thế nào.”

Còn phải nghĩ nói như thế nào? Tần Tứ bật cười, đành phải nghe điện thoại trước.

Điện thoại được tiếp nhận, không biết đối phương nói gì, biểu tình Tần Tứ lập tức thay đổi, toàn bộ quá trình hắn cũng không nói câu nào, không đến nửa phút thì tắt điện thoại.

Nguyễn Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem khuôn mặt Tần Tứ, chỉ sợ việc này có liên quan đến Tần lão phu nhân, ở trên đời này người có thể làm Tần Tứ thay đổi sắc mặt chưa đến mấy người.

“Tần Tứ, anh sao thế?” Nguyễn Ninh cẩn thận hỏi.

Tần Tứ không giấu cô, đứng lên nói: “Bà nội đang ở bệnh viện, hiện tại anh phải đi bệnh viện.”

Nguyễn Ninh hoảng sợ, Tần lão phu nhân ở bệnh viện? Chẳng phải cô đã đề phòng Tần Phóng rồi sao? Vì cái gì mà ở bệnh viện chứ?

Cô đã làm mọi cách để tránh đi mối nguy hiểm này, chẳng lẽ trốn không thoát sao?

Thấy khuôn mặt Nguyễn Ninh không tốt lắm, Tần Tứ hít sâu một chút, sợ dọa đến cô, rất nhanh thay đổi biểu tình rất hiền lành, trấn an cô nói: “Đừng sợ, bà nội vẫn luôn tăng huyết áp, lần này không nghiêm trọng lắm.”

Nguyễn Ninh nói: “Tôi đi cùng với anh!”

Tần Tứ nhíu mày, do dự mà từ chối.

Quan hệ của hắn cùng người của Tần Gia rất ác liệt, hắn không muốn cuốn cô vào trong đó.

Nguyễn Ninh vươn tay, bắt lấy bàn tay to dày rộng của hắn, nhẹ nhàng lắc, mềm mại cầu xin: “Anh cho tôi đi với anh được không?”

Tần Tứ: “……”

Âm thầm thở dài, Tần Tứ nắm chặt tay cô, không có biện pháp nói: “Đi thôi.”

——

Ở bệnh viện, lúc Tần Tứ cùng Nguyễn Ninh đến, Tần Hải Minh, Trần Xu cùng Tần Phóng đều không ở đây, chỉ có Tần lão phu nhân cùng một nam quản gia canh gác ở bên ngoài.

Quản gia nói: “Thiếu gia, lão phu nhân nói, kêu mình cậu đi vào bên trong.”

Tần Tứ nhăn mày.

Quản gia: “Việc này có quan hệ với mẹ của cậu. ”

Tần Tứ im lặng không nói, cũng không làm gì.

Nguyễn Ninh gãi lòng bàn tay của hắn, nói: “Tần Tứ, anh đi vào đi, tôi ở chỗ này chờ anh.”

Trái tim Tần Tứ rung động, nắm chặt đầu ngón tay cô, giọng nói trầm thấp nói: “Chỉ ở chỗ nào, đừng đi nơi nào, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”

Nguyễn Ninh ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Tần Tứ vào phòng bệnh, Nguyễn Ninh ngồi ở ghế bên ngoài, bệnh viện nơi nào cũng có camera, cô vẫn nghe lời Tần Tứ không đi nơi nào, không muốn làm Tần Tứ lo lắng.

Nam quản gia đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư Nguyễn, lần đầu tôi cảm thấy thiếu gia quan tâm một người đến thế, xem ra thiếu gia thật sự thực yêu cô.”

Nguyễn Ninh kinh ngạc, trong lòng hiện lên cảm giác tê dại.

Tần Tứ yêu cô?

Nam quản gia cười nói: “Sau khi mẹ thiếu gia qua đời, thiếu gia cũng không có một ngày vui vẻ nào cả, mặc kệ tình yêu lão phu nhân dành cho ngài ấy nhiều thế nào, ngài ấy vẫn không vui. Lần trước ở buổi tiệc của lão phu nhân, tôi thấy ngài nhìn cô cười, tôi liền biết ngài ấy yêu thích tiểu thư bao nhiêu.”

Nguyễn Ninh đột nhiên cảm thấy khó chịu cực kỳ, trướng đến mức không thở nổi.

Tần Tứ mỉm cười nhìn cô, giọng nói ôn nhu nói chuyện với cô, còn có lúc khống chế muốn hôn môi cô…

Nguyễn Ninh đứng lên: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Nguyễn Ninh đi đến nhà vệ sinh, nhưng cô không chú ý rằng, phía sau có một người đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai nhẹ nhàng theo cô.Ở phòng bệnh, Tần lão phu nhân dựa ngồi ở giường bệnh, trạng thái tinh thần khá tốt, nhìn không ra bộ dáng bị bệnh.

Tần lão phu nhân nói: “Bà không có bệnh, bà chỉ giả vờ thôi.”

Tần Tứ nhíu mày: “Bà nội có ý tứ gì?”

Tần lão phu nhân buông ly trà trong tay, nói: “Tiểu Tứ, có chuyện bà cần phải nói với con, trước hai ngày bà nội nghe lén được Tần Tứ cùng Trần Xu nói chuyện, mới biết được mẹ của con…Nguyên nhân chết thật sự.”

Đôi mắt Tần Tứ co chặt, mây đen giăng đầy, sát khí hiện lên.

Tần lão phu nhân cũng bị ánh mắt của hắn doạ sợ, âm thầm lắp bắp kinh hãi, bà biết thủ đoạn trị người của cháu mình, nhưng trước sau bà vẫn tin tính cách nó vẫn là một đứa trẻ hiền lành ngoan ngoãn.

Tần Tứ vẫn luôn đem mối thù hận này đổ trên đầu Tần Hải Minh, bởi vì mẹ nó chết, nó hận cha nó nhiều năm như vậy, ghét cha nó nhiều năm như vậy, hai cha con đã sớm trở thành kẻ địch.

Tần lão phu nhân sau khi suy nghĩ, vẫn quyết định đem sự thật nói cho Tần Tứ.

“Tiểu Tứ, năm đó Phỉ Lan không nhảy lầu tự sát, mà là bị gϊếŧ, nó bị người khác đẩy xuống.”

Thế mà giọng nói Tần Tứ vẫn luôn bình tĩnh:“Trần Xu ạ?”

Tần lão phu nhân thở dài: “Chỉ có một chút mà con đều đoán được là ả ta làm.”

Đột nhiên Tần Tứ xoay người ra ngoài, Tần lão phu nhân thấy trạng thái hắn không đúng, ở sau kêu hắn: “Tiểu Tứ, con muốn làm cái gì?”

Tần Tứ cũng không quay đầu nói: “Bà nội mau nghỉ ngơi, lần sau con sẽ đến thăm bà.“

Tần lão phu nhân: “…”

Ra phòng bệnh, quanh thân Tần Tứ tràn ngập sát khí âm trầm, lạnh lùng mãnh liệt, khiến người khác không dám tới gần, bị hắn liếc cái đều bị dọa đến.

Mới vừa đi ra không xa, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là tiếng chuông hắn vì Nguyễn Ninh đặt riêng.

Tần Tứ ngừng bước chân, khí thế thu lại một chút, chỉ là nhìn đến tên cô, trong lòng hắn đều đã mềm nhũn.

Tiếp nhận điện thoại, lại là một giọng nam âm trầm.

“Tần Tứ, em trai tốt của tao, đoán xem tao là ai?”