Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Tứ đối với việc Nguyễn Ninh làm hoành thánh không có hy vọng gì nhiều, chỉ là đây là lần đầu tiên Nguyễn Ninh nấu cơm cho hắn, hắn không những không có tức giận, ngược lại trong lòng rất ấm áp.

Từ sau khi mẹ hắn qua đời, hắn đã không còn được ăn hoành thánh.

Tất cả những điều liên quan đến mẹ của hắn đều trở thành điều cấm kỵ đối với hắn, bất luận kẻ nào cũng không dám ở trước mặt hắn đề cập tới, sợ chọc hắn tức giận.

Hắn cũng không giận Nguyễn Ninh, chú Vương cùng dì Trương khẳng định có nhắc nhở cô, nhưng mà nếu cô kiên trì phải làm hoành thánh, nhất định là tương đối sở trường.

Nếu không phải Nguyễn Ninh nhắc nhở, hắn đã quên hôm nay là sinh nhật mình.

Nguyễn Ninh rất nhanh nấu xong chén hoành thánh, nóng hổi thơm ngào ngạt, lo lắng Tần Tứ sẽ không ăn hành và rau thơm, nên Nguyễn Ninh chỉ cho chút rong biển và tôm khô vào, bề ngoài có chút không giống, nhưng là khi nhìn vẫn muốn ăn.

Nguyễn Ninh đem hoành thánh đặt trước mặt Tần Tứ, đem cái muỗng đưa cho hắn, khẩn trương lại chờ mong, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh nếm thử xem?”

Tần Tứ thấy cô nhìn chăm chú như vậy, cơ hồ không có sức chống cự gì cả, dùng cái muỗng múc một miếng hoành thánh, đưa đến miệng.

Ngay sau đó Tần Tứ liền cứng lại, trong mắt hiện lên những ký ức khó quên.

Sau đó hắn buông muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Ninh.

Nguyễn Ninh bị hắn nhìn tới khẩn trương, cô chỉ biết gói hoành thánh như thế này thôi, nhưng căn bản không biết mùi vị ra sao, thấy Tần Tứ cứ như vậy nhìn mình, cho rằng so hương vị mình làm với hương vị của mẹ hắn làm còn kém xa.

Chính là Tần Tứ lại nói: “Đây là ai dạy cho em?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Nguyễn Ninh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, biết mình gói đúng rồi.

“Tôi là từ trên mạng học, anh cảm thấy ăn ngon sao?”

Tần Tứ lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, một lần nữa cầm lấy muỗng, âm thanh trầm thấp: “Ừ, không tồi.”

Nguyễn Ninh nói: “Tôi có gói thật nhiều, nếu không đủ, tôi có thể lại đi nấu thêm.”

Tần Tứ: “Ừm.”

Tùy tiện từ trên mạng học được, dù “Trùng hợp” làm giống hương vị, không khỏi quá trùng hợp.

Tần Tứ đem một chén hoành thánh toàn bộ ăn sạch, vừa nhấc đầu, lại thấy Nguyễn Ninh ôm tới một cái bánh kem. Bánh kem được làm rất tinh xảo, bọc một tầng màu trắng bơ, trên mặt viết 4 chữ đơn giản, sinh nhật vui vẻ.

Tần Tứ nhìn cái bánh kem, trầm mặc hồi lâu, nói: “…… Anh không ăn đồ ngọt.”

Nguyễn Ninh nhìn hắn: “ Ăn một miếng được không? Tôi hát chúc mừng sinh nhật cho anh, anh ước, sau đó tượng trưng sẽ ăn một miếng bánh kem, được không? Bằng không sẽ không giống ăn sinh nhật.”

Tần Tứ: “……”

Có lẽ không có người nói cho cô biết, sau khi hắn được 4 tuổi, chưa bao giờ ăn sinh nhật, càng không có ăn qua một miếng bánh kem, cho dù là của người khác hay là của chính mình.

Nhưng là đối diện ánh mắt mong chờ của Nguyễn Ninh, lời cự tuyệt không thể nói lên lời.

Cuối cùng, hắn gật đầu nhẹ: “Ừm”

Đôi mắt Nguyễn Ninh lập tức cong lên, lộ ra lúm đồng tiền dễ thương.

Không nên cứ đắm mình vào quá khứ, cô càng không hy vọng Tần Tứ sẽ bị quá khứ xiềng xích chính mình, dù hắn cố mạnh mẽ đến mức khiến người khác sợ hãi nhưng chính hắn cũng sẽ không vui.

Nguyễn Ninh cảm giác được, khi hắn cùng cô ở bên nhau, đại khái sẽ là lúc hắn trở nên dịu dàng nhất và thoải mái nhất mà hắn từng có.

Cô mấy ngày này nghĩ, Tần Tứ nói thích mình, có lẽ là thật.

Nguyễn Ninh cắm trên chiếc bánh kem một ngọn nến, bật lửa, bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga bài hát chúc mừng sinh nhật.

Giọng hát của cô mềm mại uyển chuyển, rất dễ nghe, Tần Tứ đăm đăm nhìn cô, chính hắn không phát hiện ra ánh mắt hắn có phần nhu hoà.

Nguyễn Ninh hát xong, thúc giục Tần Tứ: “Xong rồi, anh mau nhắm mắt lại ước đi, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến.”

Tần Tứ nghe lời làm theo, nhắm mắt lại, sau đó lại mở, một hơi thổi tắt ngọn nến.

Nghĩ không ra vai ác Tần Tứ có thể có nguyện vọng gì, Nguyễn Ninh nhịn không được nói: “Anh ước cái gì thế?”

Tần Tứ vừa định nói cho cô biết, Nguyễn Ninh lại vội vàng nói: “A, không đúng, anh không cần nói cho tôi biết, nói ra thì không linh.”

Tần Tứ cười cười, vẫn là nói cho cô: “Có liên quan tới em.”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ không có nói cụ thể là nguyện vọng gì, nhưng là Nguyễn Ninh vẫn đỏ mặt.

Tần Tứ nhìn cô, đôi mắt trầm thúy.

Hắn không gì là không làm được, nhưng chỉ với riêng cô, hắn chỉ có thể cầu nguyện.

——

Vào nửa đêm, bên ngoài đột nhiên mưa to, sấm sét ầm ầm, mưa to gió giật, Nguyễn Ninh bị một tiếng sấm sét làm bừng tỉnh.

Lúc này là hai giờ sáng, trong phòng tối đen, Nguyễn Ninh mất một lúc mới mở đèn ở đầu giường, thấy cửa sổ bị gió thổi đánh bay, bức màn ở trong gió bay múa.

Nguyễn Ninh xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ đóng lại, bên ngoài mưa gió quá lớn, cánh tay của cô vươn ra ngoài cửa sổ, không cẩn thận bị làm ướt một mảng lớn.

Nguyễn Ninh mở hết đèn trong phòng, vào phòng vệ sinh tìm được khăn lông, lau cánh tay bị ướt.

Cô đột nhiên nhớ lại tới, Tần Tứ có vẻ sợ sấm sét.

——

Mẹ của Tần Tứ Ngô Phỉ Lan mất trong đêm mưa bão.

Xe cảnh sát cùng xe cứu thương tiếng còi khiến người khác nhức tai, khi đó Tần Tứ mới 4 tuổi, đôi mắt đen nhánh trừng lớn sợ hãi, cách đám người, cách đó không xa nhìn mẹ mình nằm trên mặt đất.

Toàn thân đều là máu, máu bị nước mưa rửa sạch khắp nơi, thậm chí chảy tới bên chân hắn, ống quần của hắn nhiễm sắc hồng.

Hắn lần đầu tiên thấy nhiều máu như vậy, ngoại trừ màu đỏ chói mắt như máu, còn có gương mặt của mẹ trở nên tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, không có mở liếc hắn một cái.

Tần Tứ ở hiện trường hôn mê bất tỉnh, lúc sau càng là sốt cao không ngừng, mà chờ hắn tĩnh dưỡng nửa tháng, mẹ hắn đã sớm ra đi, Tần Hải Minh thậm chí đến lễ tang cũng chưa để hắn có mặt.

Tần Tứ vốn là đứa trẻ thích cười và đơn giản, chỉ là sau sự ra đi của mẹ hắn, hắn liền thay đổi.

Sau một tháng ba hắn liền kết hôn, người đàn bà kia mang theo đứa con được 5 tuổi của bà ta, đó là người anh cùng cha khác mẹ của hắn, so với hắn còn lớn hơn 1 tuổi.

Ba hắn sớm đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Mẹ hắn cũng bị ba ép đến mức chết.

Tần Tứ hận Tần Hải Minh thấu xương, hận cái nhà luôn coi hắn quan trọng rồi vứt bỏ hắn.

Sau khi Ngô Phỉ Lan chết, địa vị của Tần Tứ xuống dốc không phanh, mỗi ngày đều bị Trần Xu xem thường, thậm chí là đánh chửi. Trần Xu có Tần Hải Minh dựa vào, đối với Tần Tứ làm những điều độc ác, từng hút huỷ diệt sự lương thiện và nhân tính của hắn.

“Mày sẽ hối hận vì không chết theo mẹ của mày.”

Đây là Trần Xu đã từng nói qua với Tần Tứ, vào sinh nhật 5 tuổi của hắn, lần đầu tiên đem hắn bị nhốt ở trong phòng tạp hoá trên sân thượng suốt một đêm.

Sau này Tần Tứ không tổ chức sinh nhật, dù cho một lần.

Sinh nhật biến thành ác mộng của hắn.

Bên ngoài sấm sét ầm ầm, trong phòng không có bật đèn, tối đen không chút ánh sáng, Tần Tứ nằm ở trên giường, cả người cơ bắp đều cứng đờ đến co rút, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, hốc mắt một mảnh màu đỏ tươi, tràn ngập sự thô bạo cùng tàn ngược.

Hắn ở trong bóng tối, tựa hồ lại thấy đêm mưa kia, mẹ nằm trên mặt đất, lạnh như băng, không có một chút sinh khí, khắp nơi đều là máu tươi.

Máu càng ngày càng nhiều, hỗn hợp nước mưa, nháy mắt đem hắn bao phủ, làm hắn hít thở không thông, làm hắn thở không nổi.

Tần Tứ thống khổ ôm lấy đầu, trái tim trầm trọng đến đau đớn, lan tràn đến khắp người, làm hắn mỗi một cây thần kinh đều như là sắp đứt đoạn.

Mặt hắn chôn sâu vào trong gối, chỉ là lại trốn không thoát những hình ảnh không ngừng xuất hiện trước mắt.

Mạnh mẽ như Tần Tứ, cũng có sự sợ hãi sâu thẳm.

Tần Tứ đã hoàn toàn lâm vào si ngốc, cho nên cửa bị đẩy vào, một thân ảnh nhỏ xinh mềm mại chạy tới hắn, hắn đều hoàn toàn không có phát hiện.

“Tần Tứ!”

Nguyễn Ninh trên chân không có mang giày, sau khi cô tiến vào phòng, mở đèn trong phòng, khi có ánh sáng, cô cũng thấy rõ trạng thái của Tần Tứ.

Tần Tứ như dã thú cuộn người trên giường, cả người sớm bị mồ hôi làm ướt, cơ bắp co rút căng chặt, cánh tay cùng cổ gân xanh nổi lên, cả người nhìn qua có chút dữ tợn dọa người.

Nguyễn Ninh kinh hãi nhìn hắn, trước tiên chạy tới đóng cửa sổ lại, đem mưa gió ngăn cản ở bên ngoài, lúc này mới một lần nữa chạy đến mép giường, cô tựa hồ là không có gì do dự, liền dùng cơ thể mềm mại ấm áp của cô ôm lấy Tần Tứ.

Đây là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện chủ động ôm Tần Tứ.

Nguyễn Ninh trấn an vỗ về hắn phía sau lưng, muốn làm hắn thả lỏng, trong miệng mềm mại nói: “Tần Tứ, anh không cần sợ hãi, cửa sổ đã bị tôi đóng lại, không có việc gì, cái gì đều không cần nghĩ, hiện tại đã không có việc gì……”

Lời nói ôn nhu của Nguyễn Ninh tựa hồ cho hắn một chút an ủi, làm thần trí hắn thanh tỉnh một chút, nhưng không có hoàn toàn thanh tỉnh, hắn mở to hai mắt đỏ như máu, ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Ninh.

Nguyễn Ninh bị hắn nhìn như vậy, kỳ thật trong lòng thực sợ hãi, nhưng vẫn là cưỡng ép chính mình trấn định xuống dưới, sờ sờ tóc của hắn nói: “Tần Tứ, anh cảm giác khá hơn chút nào không?”

Đầu Tần Tứ trong lòng bàn tay của cô cọ cọ.

Hô hấp Nguyễn Ninh cứng lại.

Cô trước nay chưa thấy qua Tần Tứ có vẻ mặt như vậy, vẻ mặt trẻ con, yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn.

Với người không gì là không làm được kia như hai người khác nhau.

Ác mộng của Tần Tứ làm người khác đau lòng.

Nguyễn Ninh còn đang xuất thần, Tần Tứ đột nhiên đem cô đè ở dưới thân, thật mạnh hôn lên môi cô.

Cô tới vội vàng, trước đó cô đã ngủ, trên người vẫn mặc áo ngủ không đổi, ngay cả nội y cô cũng chưa mặc.

Nguyễn Ninh trừng lớn đôi mắt, dùng sức đẩy hắn, chỉ là sức lực của Tần Tứ so ngày thường còn muốn lớn hơn hai ba lần, căn bản đẩy không nổi, cô chỉ có thể bị động thừa nhận hắn cuồng loạn hôn môi cùng vuốt ve.

Nguyễn Ninh cảm giác chính mình sắp chết rồi, Tần Tứ một chút không có ý dừng lại.

“Tần Tứ, Tần Tứ……” Nguyễn Ninh muốn làm hắn không chú ý, “Tần Tứ, anh không cần như vậy!”

Tần Tứ mắt điếc tai ngơ, dùng sức gặm cắn ở cổ cô.

Nguyễn Ninh sợ hãi đến phát khóc, không có đường sống để phản kháng, chỉ có thể khóc lóc kêu tên của hắn: “Tần Tứ, Tần Tứ……”

Tựa hồ là nghe ra cô tiếng khóc, sợ hãi, nghẹn ngào, Tần Tứ ngừng lại, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn cô, thấy trên mặt cô đều là nước mắt, chậm rãi vươn ngón tay, giúp cô lau đi nước mắt, động tác rất ôn nhu.

“Ninh Ninh……”

Hắn gọi tên cô.

Nguyễn Ninh nức nở: “Tần Tứ……”

Tần Tứ vùi đầu xuống dưới, vùi vào chiếc cổ thơm tho của cô, ôm chặt lấy cô, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Anh gặp phải ác mộng.”

Nguyễn Ninh dừng khóc, cô biết Tần Tứ đã tỉnh táo lại.

“Tôi biết, Tần Tứ, anh có khỏe không?”

Tần Tứ ngẩn ngơ nói: “Ác mộng đó rất đáng sợ.”

Hắn đem cô ôm chặt hơn, như là ôm một cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng.

Nguyễn Ninh cuối cùng là vươn tay ra, ôm lấy hắn từ phía sau lưng, nhẹ nhàng vỗ.

“Không có việc gì, đều đã qua rồi.”

Tần Tứ không nói nữa, hắn hôn nhẹ lên tai cô, không làm gì khác.

Đợi hồi lâu, Nguyễn Ninh bị hắn ép tới khiến hô hấp có chút khó khăn, huống chi sự việc thân mật như vậy khiến cô không thể bình tĩnh được, cô nhịn không được nói: “Tần Tứ, nặng quá, tôi rất khó chịu…… Anh đổi tư thế ngủ khác được không?”

Trầm mặc sau một lúc lâu, Nguyễn Ninh đã cho rằng Tần Tứ ngủ rồi, kết quả Tần Tứ đột nhiên trở mình, không đợi cô chạy thoát, liền một lần nữa đem cô kéo vào trong lòng ngực, làm lưng cô tựa vào lòng ngực nóng rực của hắn.

Mặt Tần Tứ vẫn như cũ chôn sâu vào trong cô cô, rất mau nặng nề ngủ đi.

Nguyễn Ninh buộc mình phải ở lại: “……”
« Chương TrướcChương Tiếp »