Sau khi Nguyễn Ninh biết Tần Tứ thích mình, chuyện nụ hôn hàng ngày trở nên cực kỳ vi diệu.
Giờ cô vừa thấy Tần Tứ là cả người đều không được tự nhiên. Lúc đầu cô muốn hắn thích mình, tốt nhất là yêu đến mức không nỡ gϊếŧ mình, nhưng cô còn chưa cố gắng tý nào, mà Tần Tứ đã tỏ tình với cô trước.
Hơn nữa Tần Tứ lại còn hủy bỏ hôn ước với Nguyễn Trân, đổi thành hôn ước với cô.
Tần Tứ thay đổi hôn ước, nhà họ Nguyễn chỉ có chấp nhận mà không dám có ý kiến
phản đối, huống hồ chuyện này còn rất hợp ý của họ, ngay cả thay hôn đều tiết kiệm.
Trong lòng Nguyễn Ninh có cảm giác rất phức tạp, chính cô cũng không biết rõ đó rốt cuộc là cảm giác gì.
Cô không biết rốt cuộc tại sao Tần Tứ lại thích mình, lại càng không biết hắn thích cái gì ở mình.
Do dự mãi, cô tìm được Tần Tứ ở trong phòng làm việc. Cô xoắn xuýt hồi lâu, không biết nên đổi cách xưng hô ra sao.
Tần Tứ dời mắt khỏi máy vi tính, rồi nhìn về phía Nguyễn Ninh.
“Em có chuyện muốn nói với anh à?”
Dù Nguyễn Ninh biết Tần Tứ thích mình, nhưng cô vẫn sợ hắn. Cô luôn cảm thấy Tần Tứ thích mình là chuyện ảo tưởng nhất… Không đúng, Tần Tứ thích bất kỳ ai cũng đều hư ảo.
Nguyễn Ninh nói: “Tần Tứ, tôi muốn mời…”
Xong rồi, lại ngắc ngứ.
Tần Tứ nhịn không được nhíu mày, hắn kiên nhẫn chờ cô nói xong.
Nguyễn Ninh lấy hết dũng khí nói: “Tôi muốn hủy bỏ nụ hôn hàng ngày.” Cô dừng lại, rồi lại nói thêm một câu,: “Có thể chứ?”
Tần Tứ phản ứng rất bình tĩnh với dáng vẻ vô cùng dễ nói chuyện, hắn nói: “Có thể.”
Mắt Nguyễn Ninh tình sáng lên, đúng là không thể tin được Tần Tứ lại nói tốt như thế!
“Thật sự có thể?”
Tần Tứ dịu dàng cười nói: “Ừ, đúng lúc ngày mai anh không có việc gì, chúng ta đến cục dân chính lấy giấy kết hôn.”
Nguyễn Ninh: “…”
Cô biết ngay mà! Làm gì có chuyện hắn lại nói tốt như vậy!
Nguyễn Ninh tức giận, nhưng cô sẽ không cãi lại. Cô đột nhiên đi tới trước mặt Tần Tứ.
Tần Tứ rất bình tĩnh mà nhìn cô, hắn muốn xem cô muốn nói gì.
Nguyễn Ninh nhìn lại hắn, sau đó cô tiến tới, rồi cắn một cái trả thù trên môi hắn, cắn xong thì ngay lập tức lùi lại, lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc.
“…”
Ở sau lưng cô, Tần Tứ giật mình mất hai giây, sau đó hắnkhẽ cười ra tiếng.
Công phu cắn này y hệt mèo con, không có một chút đau nào, ngược lại hắn lại còn cảm thấy ngưa ngứa.
…
Vài ngày nữa, Tần lão phu nhân đến nhà và đích thân nói lời cảm ơn với Nguyễn Ninh vì chuyện lần trước.
Trước khi Tần lão phu nhân tới bà ấy không bảo gì nên không ai biết. Tần Tứ đã đến công ty không có ở nhà.
Nguyễn Ninh thấy bà ấy thì hoảng sợ, sau đó vội vàng chào đón.
Nguyễn Ninh đỡ bà ấy và nói: “Bà nội.”
Tần lão phu nhân nhìn cô cười nói: “Ninh Ninh.”
Nguyễn Ninh hơi ngượng ngùng. Cô vừa định mở miệng giải thích chuyện này thì Tần lão phu nhân lại nói: “Ninh Ninh, chuyện này Tần Tứ đã giải thích rõ với bà rồi, hôn ước của hai người các con bà nội cũng gật đầu đồng ý, bà nội chúc phúc các con.”
Trong lòng Nguyễn Ninh nóng lên, cô nói: “Bà nội… Xin lỗi, trước đây đã lừa bà.”
Tần lão phu nhân nói: “Con bé ngốc này, con cứu bà nội một mạng, bà nội còn không kịp cảm ơn con đấy, con còn bắt đầu nói mấy lời áy náy với bà. Hôm nay bà nội tới một là vì cám ơn con, hai là sắp tới sinh nhật Tiểu Tứ rồi, bà có mua quà cho nó. Ninh Ninh giúp bà nội giao cho nó nhé.”
Nguyễn Ninh ngẩn ra, Tần lão phu nhân nhắc đến, cô mới nhớ ra hai ngày nữa là sinh nhật Tần Tứ, nên cô gật đầu nói: “Vâng, bà nội yên tâm, con sẽ giúp bà giao cho anh ấy.”
Tần lão phu nhân cười vui vẻ, sau đó sắc mặt bà ấy lại cau lại, bà ấy nói: “Ninh Ninh, Tần Phóng… đã bị nghiêm phạt rồi, nó bị đánh đến mức nhập viện, nằm mất hai tuần, mặt mũi giờ cũng bị hủy.”
Nguyễn Ninh: “…”
Không đúng, trong nguyên tác, rõ ràng hai chân Tần Phóng bị cưa mất từ đầu gối trở đi ngay trong lúc anh ta còn tỉnh táo, sau đó lại bị Tần Tứ ném ra nước ngoài, cả đời đều bị Tần Tứ giám thị, vĩnh viễn không thể về nước.
Nếu so sánh ra thì hình phạt hiện tại là quá nhẹ.
Tần Tứ lại có thể sẵn sàng buông tha cho Tần Phóng? Trong lòng Nguyễn Ninh vô cùng kinh ngạc, cô không nghĩ ra cái gì đã làm cho Tần Tứ nương tay.
…
Vào ngày sinh nhật của Tần Tứ, sau khi Nguyễn Ninh ăn sáng xong, cô nhờ dì Trương đi cùng cô đến siêu thị gần nhất để mua nguyên liệu.
Dì Trương vừa nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Tiểu Thư Trân chuẩn bị tự xuống bếp?”
Nguyễn Ninh gật đầu: “Vâng.”
Tần Tứ bận rộn quanh năm, lại quá kén chọn đồ ăn, cho nên bận rộn mấy anh cũng thà không ăn chứ sẽ ăn đồ ăn linh tinh bên ngoài. Lâu ngày như thế nên dạ dày của anh sắp bị thủng rồi, thường hay bị đau dạ dày.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên tặng hắn cái gì. Mà cái gì hắn cũng không thiếu, nếu cô muốn tặng thì tốt nhất là tự mình nấu cho hắn một bữa cơm.
Tần Tứ không thích ngọt, không thích cay, không thích chua, không thích hành tỏi, rau thơm, rất nhiều thứ hắn đều không thích ăn. Nếu không phải người hiểu hắn, thì muốn rất khó để kí©h thí©ɧ cảm giác thèm ăn của hắn, nhưng đối với Nguyễn Ninh đứng ở góc độ thượng đế mà nói thì lại rất đơn giản.
Dì Trương nói: “Được, vậy cháu bảo chú Vương lái xe đưa chúng ta đi, vì siêu thị cách đây rất xa. Tiểu thư Ninh Ninh chuẩn bị làm món gì?”
Nguyễn Ninh cười một tiếng: “Hoành thánh.”
Dì Trương: “…”
Nếu như bà nhớ không lầm, thì ngày đầu tiên bà tới chỗ này bà đã bị chú Vương căn dặn rất cẩn thận là thứ Tần Thiếu không thể nhìn thấy nhất chính là hoành thánh, tuyệt đối không thể làm hoành thánh, ngay cả nói cũng không được nói.
Dì Trương nói với Nguyễn Ninh những gì mà chú Vương đã dặn dò mình.
Nguyễn Ninh nghe xong, thì trầm tư một lúc, nhưng cô vẫn kiên trì nói: “Không liên quan, cháu có chừng mực.”
Dì Trương thấy cô kiên trì, thì đành thở dài, cũng không tiện nói gì nữa.
Thực ra Nguyễn Ninh biết vì sao Tần Tứ không thể nghe người ta nhắc đến hai chữ hoành thánh.
Món này từng là món Tần Tứ thích ăn nhất, món ăn hắn thích ăn nhất chính là món hoành thánh mẹ hắn nấu.
Khi mẹ hắn còn sống, bình thường bà sẽ đích thân làm hoành thánh cho anh. Kẻ từ khi mẹ hắn mất thì không ai có thể làm ra được hương vị đó nữa, dù hắn có nhớ mãi không quên thì vĩnh viễn cũng không thể được ăn lại nó nữa.
Tuy nhiên lấy tư cách hoành thánh gửi gắm tình cảm với vai phản diện, bên trong nguyên tác có các bước nấu nướng vô cùng cặn kẽ, nên cứ dựa theo những bước kia mà làm thì mùi vị chắc cũng na ná.
Một bát hoành thánh vô cùng đơn giản, bất kể món ngon nào cũng không thay thế được địa vị của nó ở trong lòng Tần Tứ.
…
Nguyễn Ninh và dì Trương mua thịt lợn và vỏ hoành thánh để làm hoành thánh, rồi lại mua một bịch đồ ăn vặt lớn, còn những nguyên liệu nấu ăn khác sáng sớm dì Trương đã đi mua rồi.
Lúc đi ngang qua chỗ bán cây cảnh, Nguyễn Ninh chọn lựa rất nhiều cây và hoa, cô định về trồng chúng, rồi lại mua một túi to đậu keo.
Hầu hết đậu keo đều đang ở trong nụ chưa bung, chỉ có vài cái màu vàng nhạt hé nở, nhìn vô cùng lịch sự tao nhã.
Cuối cùng, Nguyễn Ninh đến tiệm bánh gato để mua một cái bánh ga-tô cho Tần Tứ.
Vυ" Trương không nhịn được nhắc nhở cô: “Cô Ninh Ninh, theo lời chú Vương nói, thiếu giaghét đồ ngọt nhất, sinh nhật hàng năm thiếu giachưa bao giờ ăn bánh ga-tô.”
Đương nhiên Nguyễn Ninh cũng biết, cô cười cười: “Không có việc gì, ăn một miếng nhỏ là được. Cháu sẽ không để anh ấy ăn nhiều, hình thức là chính thôi.”
Dì Trương thấy vẻ tích cực của Nguyễn Ninh thì không biết xấu hổ nói.
Cho dù là cắn một miếng, cậu Tần cũng sẽ không cắn.
Sau khi mua xong nguyên liệu nấu ăn và trở về nhà, dì Trương vốn định bắt tay dạy Nguyễn Ninh cách làm hoành thánh, nhưng Nguyễn Ninh vốn không cần hỏi bà, cũng không cần bà hỗ trợ. Cô tự ra tay là có thể làm ra ngô ra khoai gói hoành thánh.
Dì Trương không khỏi khen ngợi: “Cô Ninh đúng là bản lĩnh, gói hoành thánh còn đẹp hơn bên ngoài bán.”
Nguyễn Ninh biết bà nói quá, nhưng cô chỉ mỉm cười không nói gì.
…
Gói hoành thánh xong, Nguyễn Ninh lấy một cái ghế nhỏ ra ngồi ở trong sân hóng gió. Khi thấy chú Vương và dì Trương đang trồng hoa cỏ cô mua, cô nhịn không được đi tới chỗ họ.
Nguyễn Ninh nhìn cỏ cây hoa lá đầy đất thì không khỏi nói: “Chú Vương, dì Trương, con tới giúp hai người.”
Chú Vương và dì Trương nào dám để cô giúp, nhỡ cô đυ.ng nhẹ đầu vào đâu thì Tần Tứ sẽ lột sống bọn họ mất.
“Cái này bẩn lắm, cô Ninh Ninh đừng đυ.ng vào.” Dì Trương vội nói.
Nguyễn Ninh cầm một cây sen đá và nói: “Vậy cái sạch sẽ, tôi trồng cái này.”
Dì Trương và Vương không ngăn cản được cô, nên không thể làm gì khác hơn là mặc cô.
Kể từ khi biết thân phận thật của Nguyễn Ninh, hai người đều rất kinh ngạc, nhưng họ thích cô Nguyễn Ninh này nên cô là ai cũng không quan trọng.
Nguyễn Ninh chọn một chậu hoa cloisonne, rồi đổ một ít đất trồng trọt vào đó, sau đó trồng cây sen đá mà mình nhìn trúng vào đó, và tưới một ít nước.
Nhìn kiệt tác của mình một cách hài lòng, trên mặt Nguyễn Ninh đều dính bùn đất nhưng cô lại cười rất vui vẻ.
“Không biết Tần Tứ có thích không.”
Dì Trương nói: “Ồ? tiểu thư muốn tặng nó cho thiếu gia?”
Nguyễn Ninh gật đầu: “Vâng, bà nói xem Tần Tứ sẽ thích ư?”
Dì Trương cười nói: “Nhất định sẽ thích, tiểu thư tặng cái gì, thiếu gia đều sẽ thích.”
Nguyễn Ninh nghe bà nói như vậy thì lúm đồng tiền trên mặt càng rõ ràng hơn.
Hắn thích là tốt rồi, dù sao cô cũng không thể mua một món quà quá đắt tiền.
…
Khi Tần Tứ về, Nguyễn Ninh vẫn đang giúp trồng hoa.
Nhìn thấy đất bẩn trên tay và trên mặt của cô, trong nháy mắt Tần Tứ nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng lộ ra vẻ không vui. Sau đó hắn giơ tay lên lau bùn đất trên mặt giúp cô.
Hắn đang tức giận, Nguyễn Ninh lại vội vàng đưa cây sen đá trong tay lên trước, mắt cong cong nói: “Tặng anh.”
Tần Tứ: “…”
Trên mặt Nguyễn Ninh lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cô chỉ yên lặng nhìn hắn cười.
Trong lòng Tần Tứ như bị móng mèo cào nhẹ một cái, hắn hiếm khi nhìn thấy lúm đồng tiền của cô, ngón tay khẽ nhúc nhích như có kí©h thí©ɧ muốn chọc vào.
Hắn nghĩ như nào thì cứ làm như vậy.
Nguyễn Ninh sửng sốt, trợn to hai mắt.
Tần Tứ nói: “Vì sao tặng nó cho anh?”
Nguyễn Ninh cho là anh không thích, trong lòng cô hơi lo lắng, cô nói: “Anh thích không?”
Chậu hoa cloisonne vô cùng xinh đẹp, trên đó còn dính ít bùn đất, Tần Tứ không ngại bẩn đưa tay ra nhận lấy chậu hoa.
“Cảm ơn, anh rất thích.” Tần Tứ nói.
Nguyễn Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một khuôn mặt tươi cười chân thành, cô không tránh không né nhìn Tần Tứ và nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Tần Tứ: “…”
Dì Trương không nhịn được phải mở miệng: “Cậu chủ, cô Ninh Ninh đã tự đi siêu thị, tự mua nguyên liệu nấu ăn, tự nấu cho cậu một bữa cơm. À đúng rồi, đống cây cảnh này cũng là cô Ninh Ninh mua, còn có cây sen đá này là chọn lựa mãi mới được.”
Nguyễn Ninh hơi cúi thấp đầu, cô hơi đỏ mặt vì thẹn. Cô rất muốn đi lên che miệng dì Trương lại, để bà đừng nói càng ngày càng quá như vậy.
Ánh mắt Tần Tứ nhìn Nguyễn Ninh với vẻ sâu xa: “Thật sao?”
Nguyễn Ninh gật đầu: “Ừm, tôi gói hoành thánh cho anh, vẫn chưa nấu, bây giờ anh có đói bụng không, tôi đi nấu cho anh nhé?”
Nghe được hai chữ “Hoành thánh”, quả nhiên Tần Tứ im lặng, mãi một lúc lâu không nói gì.
Dì Trương và chú Vương đều đứng ở một bên chờ đợi trong lo lắng, họ sợ Tần Tứ sẽ tức giận, sẽ giận chó đánh mèo lên Nguyễn Ninh.
Nhưng sau một lúc lâu im lặng, Tần Tứ lại đột nhiên cong môi, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Ừ, anh hơi đói.”
Nguyễn Ninh nói: “Vậy anh chờ một lát nhé, có nhanh thôi.”
Tần Tứ nói: “Được.”
Nguyễn Ninh tự mình làm cho anh thì bất kể là món gì anh cũng ăn.