Chương 20

Mọi người nhìn về Nguyễn Ninh, tầm mắt lại dời về phía Nguyễn Trân, trong mắt đều hiện ra vẻ kinh ngạc.

“Cũng quá giống nhau rồi? Đúng là một cặp sinh đôi.”

“Đúng là cùng một người!”

“Mặt cùng dáng người tuy rằng không khác lắm, nhưng là khí chất cùng cảm giác kém xa lắm……”

“Không tệ, tôi cũng cảm giác được, tôi cảm thấy khí chất Nguyễn Trân tốt hơn một chút.”

“……”

Nghe thấy người bên cạnh nói chuyện nhỏ nhỏ, nụ cười trên mặt Nguyễn Trân thiếu chút nữa không duy trì được.

Khí chất “Nguyễn Trân” càng tốt hơn một chút? Hiện tại ở trong mắt mọi người, Nguyễn Ninh đang kéo Tần Tứ mới là Nguyễn Trân.

Nguyễn Trân thấy Nguyễn Ninh, trong lòng đã không còn bình tĩnh, cô ta rõ ràng nhớ rõ chính mình trước khi ra nước ngoài nhìn thấy Nguyễn Ninh, vâng vâng dạ dạ, tự ti nhu nhược, thô bỉ không chịu nổi, không có một chút khí chất nào, chính là Nguyễn Ninh hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô ta, giống như thay đổi một người, khí chất cùng cảm giác hoàn toàn không đúng chỗ nào.

Rốt cuộc là cái gì khiến cô ta thay đổi to lớn như thế? Chẳng lẽ bởi vì Tần Tứ?

Nguyễn Trân rũ mắt, đem cảm xúc chân thật nhất ở đáy mắt che dấu.

Nguyễn Ninh cũng nhìn thấy Nguyễn Trân nhưng mà ánh mắt của cô không hề để trên người cô ta chút nào, rất nhanh dời đi ánh mắt, còn Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn, cô còn lười xem hơn.

Chỉ là không thấy Nguyễn Lẫm, cô không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Di động của cô để quên ở trong nhà không đem theo, Nguyễn Lẫm gọi điện thoại và nhắn tin với cô, cô cũng chưa thấy.

Tần Tứ ở bên tại cô thấp giọng nói:“Đang xem cái gì đấy?”

Nguyễn Ninh: “…… Không xem gì cả ”

Tần Tứ suy nghĩ cũng không có nửa điểm đi gặp người lớn, Tần Hải Minh cùng trần Xu đành phải tự đi tới.

Nhìn thấy Nguyễn Ninh, khuôn mặt Trần Xu bất động đánh giá cô một phen, nói: “Trân Trân, dì thật không nghĩ tới con còn có một em gái sinh đôi, vừa rồi dì còn nghĩ rằng người cùng Lục Cảnh tới đây chính là con.”

Nguyễn Ninh cười nói: “Chào chú Tần, chào dì Trần.”

Tần Hải Minh quan tâm cô hai câu, rồi hỏi chân của cô đã đỡ hơn chưa, sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người Tần Tứ.

“A Tứ, bà nội con không thích náo nhiệt, hiện tại ở trên lầu, con đi xem bà ấy.”

Biểu tình khuôn mặt Tần Tứ bình tĩnh, giọng nói lạnh như băng: “Nếu biết bà ấy không thích náo nhiệt, ông còn không màng suy nghĩ của bà ấy mà mở tiệc, rác rưởi gì đều tới đây.”

Khuôn mặt Tần Hải Minh thay đổi, Tần Tứ phóng túng vô lễ, lại hận chính ông, thói quen sớm của nó, căn cứ vào áy náy với mẹ của nó, ngày thường ông ta đều mắt mở mắt nhắm, chính là hiện tại Tần Tứ còn không biết tốt xấu, trước mặt mọi người không cho ông ta mặt mũi.

Trần Xu chen miệng nói: “A Tứ, hôm nay người tới đều là bạn bè của cha con, tại sao con có thể nói như vậy?”

Tần Tứ lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Cút.”

Trần Xu: “……”

“Tần Tứ, con nói chuyện chú ý một chút!” Khuôn mặt Tần Hải Minh khó coi nói,: “Con nếu không suy nghĩ lại, hiện tại lập tức cút ra ngoài cho cha.”

Tần Tứ cười nhạo nói: “Khiến cho tôi cút ông còn không có tư cách.”

“Con……” Lửa giận trong lòng Tần Hải Minh gần như muốn tràn đầy, nhưng mà nghĩ đến mục đích cho Tần Tứ trở về hôm nay, ông ta nhịn xuống.

Tần Tứ không chú ý nhiều tới bọn họ, ôm lấy eo Nguyễn Ninh, mang theo cô lên lầu ở dưới ánh mắt của mọi người, để lại nhiều người thổn thức.

Tần lão phu nhân đang định ở trong phòng mình pha trà, đối với những việc ở ngoài đều không quan tâm, thờ ơ, hoàn toàn đứng ngoài cuộc.

Vừa rồi lúc bắt đầu buổi tiệc, bà đã đi xuống một lần, buổi tối hôm nay bà sẽ không xuống nữa.

Năm nay bà đã 70 tuổi, nhìn qua tinh thần vui vẻ, nhàn nhã kiêu ngạo, hoàn toàn không giống một người bệnh lâu rồi mới vừa khỏi.

Lần trước bà cao huyết áp té xỉu, đi tới bệnh viện, thiếu chút nữa không thể về,, cũng là khi đó, bà nói cho Tần Tứ rằng tâm nguyện duy nhất của bà chính là nhìn hắn cưới vợ sinh con, Tần Tứ đồng ý bà.

Thật ra Tần lão phu nhân chỉ là sợ hãi chính mình đi rồi, Tần Tứ một người không hề vướng bận, nó không hề dắt người nào, người khác cũng sẽ không nhớ nó, bà chỉ muốn Tần Tứ không hề cô đơn một mình, lẻ loi hiu quạnh.

Cùng là cháu trai, toàn bộ trong lòng bà đều để trên người Tần Tứ, đối với Tần Phóng bà còn không mừng như thế.

Cửa phòng bị gõ vang, Tần lão phu nhân suy nghĩ việc của mình, không mở.

Rất nhanh cửa phòng lại bị gõ vang hai tiếng, giọng nói Tần Tứ vang lên: “Bà nội, là con.”

Tần lão phu nhân ngẩn ra, chạy nhanh buông trà cụ trong tay, đứng dậy đi đến mở cửa.

Sau khi mở cửa, Tần Tứ cùng Nguyễn Ninh đứng ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Tần lão phu nhân, Nguyễn Ninh lập tức ngoan ngoãn gọi người: “Chào bà nội ạ, con là Nguyễn Trân.”

Tần lão phu nhân nhìn Nguyễn Ninh, lại nhìn tay cô đang ôm cánh tay của Tần Tứ.

Nguyễn Ninh chú ý tới tầm mắt của bà, lập tức buông lỏng Tần Tứ ra, đoan chính trở lại.

Tần tứ không khỏi nhăn mày.

Tần lão phu nhân giữ chặt tay Nguyễn Ninh, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cháu dâu, đối với cô rất hiền lành, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, không cần ở trước mặt bà nội lịch sự, hai người các con mau đi vào.”

Đi vào phòng, Nguyễn Ninh cùng Tần tứ ngồi dựa gần ở ghế sô pha, Tần lão phu nhân ngồi ở đối diện hai người, bà đổ hai ly trà ngon vừa mới nấu, cho Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ mỗi người một ly, sau đó bà lại từ trong túi quần áo lấy ra một vòng tay vàng.

“Trân Trân, đây là đồ gặp mặt bà nội tạng cho con.” Tần lão phu nhân đem vòng tay vòng đưa tới trong tay Nguyễn Ninh.

Thấy cái vòng tay vàng này, ánh mắt Tần Tứ lóe lên. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Đây là đồ mẹ Tần lão phu nhân truyền cho bà, rất là quý hiếm, ngay cả mẹ của Tần Tứ, bà ấy cũng không được cho, không nghĩ tới hiện tại lại cho Nguyễn Ninh.

Nguyễn Ninh xem qua tiểu thuyết nguyên tác, đương nhiên cũng biết vòng tay vàng này rất quý hiếm, trong nguyên tác bà ấy cũng không có cho nguyên chủ. Nguyễn Ninh không dám nhận: “Bà nội, thứ này quá quý trọng…”

Tần lão phu nhân nói: “Cho con thì con lập tức cầm.”

Nguyễn Ninh quay đầu xem Tần tứ.

Tần lão phu nhân nói: “Con xem nó làm gì, đây là cho con, chứ không phải cho nó.”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ ở bên cạnh cười nhẹ ra tiếng, mở miệng nói: “Bà nội cho em, cầm đi.”

Ở trước mặt Tần lão phu nhân, khí chất xung quanh Tần Tứ đều trở nên rất ôn nhu, đến nỗi giống như một người khác.

Trên mặt Nguyễn Ninh có chút hồng, đành phải duỗi tay đem vòng tay vàng nhận lấy, nói: “Cảm ơn bà nội ạ.”

Tần lão phu nhân vừa thấy Nguyễn Ninh liền thích, nhìn đôi bích nhân* ngồi ở đối diện, Tần lão phu nhân nhịn không được cảm khái: “Trân Trân, con có thể chăm sóc người của Tiểu Tứ, bà nội rất vui vẻ. Bà nội muốn cầu xin con, từ nay về sau, vui vẻ cùng Tiểu Tứ ở bên nhau, vĩnh viễn đừng tách ra được không?”

*Đôi bích nhân: Cặp đôi đẹp, trai tài gái sắc.

Nguyễn Ninh: “……”

Trong nháy mắt Nguyễn Ninh cảm thấy vòng tay vàng ở trên tay, ánh mắt của người già này rất đặc biệt, chẳng lẽ trong một cái liếc mắt lập tức nhìn ra được ý nghĩ một ngày nào đó sẽ rời khỏi Tần Tứ sao?

Cảm giác được Tần Tứ đang nhìn chính mình, Nguyễn Ninh chỉ có thể căng da đầu nói: “Vâng ạ, bà nội.”

Tần lão phu nhân lại cười, kéo tay Nguyễn Ninh, rồi kéo tay Tần Tứ, đem tay hai người bọn họ đặt lại cùng nhau.

Ngón tay Nguyễn Ninh run rẩy, nhưng không rút ra. Độ ấm lòng bàn tay của Tần Tứ quá nóng rồi, ở mặt trên tay cô, cô cảm thấy độ ấm kia có thể ấm luôn cả trong lòng cô.

Tần lão phu nhân lôi kéo hai người lải nhải rồi nói rất lâu, nhưng mà nói nhiều, lão phu nhân lại bắt đầu tinh thần vô dụng. Bà đã tính toán không xuống lầu, khách ở phía dưới có Tần Hải minh xã giao là được, thật sự bà không có tinh thần đối phó. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Được rồi, bà có điểm mệt mỏi, các con đi đi.” Tần lão phu nhân nói.

Nguyễn Ninh còn không có quên mục đích hôm nay, trong nguyên tác Tần lão phu nhân chính là ở đêm nay bị Tần Phóng đẩy trên lầu hai xuống, rơi trọng thương không tỉnh, tuy rằng cứu được, nhưng về sau rốt cuộc không thể đứng lên.

Nhưng mà Nguyễn ninh không thể nói thẳng, cũng không có biện pháp nói với Tần lão phu nhân nói bà đừng mở cửa cho người nào, người khác kêu bà đi ra ngoài bà cũng đừng đi ra ngoài.

Suy nghĩ, Nguyễn Ninh vẫn quyết định đợi lát nữa chính mình nhìn thẳng Tần Phóng, chú ý chặt chẽ từng hành động của hắn ta.

Nguyễn Ninh nói: “Vậy bà nội nghỉ ngơi trước đi ạ, chúng con đi xuống trước.”

Tần lão phu nhân cười nói: “Được, bà nội chờ ôm cháu trai.”

Nguyễn Ninh mặt đỏ hoàn toàn: “……”

Tạm biệt Tần lão phu nhân, trên mặt Nguyễn Ninh nóng bỏng không thể tiêu xuống, Tần tứ giơ tay sờ mặt của cô, tâm tình rất tốt, nói: “Chúng ta trở về.”

Nguyễn Ninh: “…… A?”

Hắn nói là trở về, mà không phải đi xuống?

Tần Tứ nhướng mày nói: “Em còn nghĩ ở chỗ này tiếp khách sao?”

Nguyễn Ninh phản ứng, vội nói: “Một chút nữa được không… Hiện tại còn sớm mà, nếu không chúng ta lại ngồi trong chốc lát nhé? Em… em có chút đói bụng, em muốn ăn bánh sinh nhật của bà nội.”

Tần Tứ: “……”

Trong lòng thầm than một hơi, Tần Tứ nắm lấy tay nhỏ trắng mềm của cô, nói: “Ừ, ở lại một chút.”

Hai người tới dưới lầu, không quan tâm ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới hướng cửa biệt thự, Tần Tứ suy nghĩ mang Nguyễn Ninh đi vào hoa viên hít thở không khí, hơn nữa hắn muốn hôn cô, hiện tại liền muốn..

Cho rằng hắn phải rời khỏi, Tần Hải Minh bất chấp quá nhiều, lập tức muốn ngăn đi lên.

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói đã trải qua âm thanh khí mở lớn, ở thang lầu vang lên.

“Xin mọi người nghe tôi nói một câu, có chuyện muốn mượn cơ hội khó có được này để nói với mọi người.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Mọi người nhìn về phía giọng nói ở thang lầu, chính bản thân Lục Cảnh đẹp trai đứng ở trung gian thang lầu, quan sát tất cả mọi người.

Thấy tầm mắtmọi người bị hấp dẫn lại đây, Lục Cảnh cong môi cười, nhìn hai người sắp biến mất ở chỗ cửa, nói: “Mọi người thấy được, tôi Lục Cảnh ở tại đây muốn cầu hôn Nguyễn Ninh nhị tiểu thư của Nguyễn Gia, hy vọng Nguyễn tiểu thư có thể gả cho tôi.”

“……”

Cái tên “Nguyễn Ninh” đã thành công làm Tần Tứ dừng bước chân, trong nháy mắt khí thế của hắn đã tới đỉnh điểm, nếu không phải Nguyễn Ninh còn bị hắn dắt trong tay, chỉ sợ hắn đã xông gϊếŧ Lục Cảnh trước.

Tần Tứ so với ai khác đều thông minh hơn, chỉ một chút là hắn hiểu được mục đích của Lục Cảnh.

Thật ra hắn đồng ý Nguyễn ninh chậm lại lễ kết hôn, đều không phải vì Nguyễn Ninh cầu xin, mà bởi vì căn bản hắn không nghĩ vợ của mình là “Nguyễn Trân”, cho dù là trên danh nghĩa cũng không được.

Hắn chỉ muốn chờ chân chính Nguyễn Ninh thích hắn, sau đó khiến cô trao đổi thân phận từng người với Nguyễn Trân, hắn muốn giấy hôn thú đánh dấu tên Nguyễn Ninh, chứ không phải người khác.

Nhưng mà Lục Cảnh cũng dám cầu hôn Nguyễn Ninh?

Hắn ta muốn cưới Nguyễn Ninh? Cưới bảo bối mà hắn còn chưa được đυ.ng vào?

Tần Tứ cực kỳ tức giận, tức giận tới cực điểm giới hạn.

Nếu hắn mặc kệ Lục Cảnh cầu hôn Nguyễn Ninh, vậy thì rất nhanh Nguyễn Ninh lập tức trở thành Lục phu nhân trên danh nghĩa. Nếu hiện tại hắn xông vào ngăn cảnh, việc Nguyễn Ninh không phải là hôn thê của hắn sẽ được thông báo cho thiên hạ.

Hôn ước của hắn là lúc ông nội còn sống chọn, Tần lão phu nhân thích Nguyễn Ninh như vậy, đều là nghĩ rằng cô là Nguyễn Trân, nếu biết cô chỉ là một người vợ thế thân, Tần lão phu nhân nhất định tức giận.

Nếu còn nặng hơn nữa thì Tần lão phu nhân sẽ nghĩ, bà khẳng định cho rằng Nguyễn Ninh tính cả Nguyễn Gia cùng nhau lừa hôn, hôn ước hai nhà Tần Nguyễn lập tức hủy bỏ. Tần lão phu nhân sẽ đem Nguyễn gia ghi vào sổ đen, nhất định sẽ không cho phép người nào của Nguyễn Gia bước vào nửa cổng của Tần Gia, sẽ không còn chút liên hệ gì với Nguyễn gia nữa.

Nhìn bộ dáng Tần Tứ bất động ở cửa, Lục Cảnh cong lên khóe môi, hiện tại hắn ta chính là muốn buộc Tần Tứ phải lựa chọn. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nhìn xem rốt cuộc là một người vợ thế thân quan trọng, hay là bà nội hắn yêu thương nhất quan trọng hơn.