Chương 9: Nữ Chính Nguyên Tác

Edit: Astute Nguyễn

Không thể không nói rõ, mấy nghệ thuật cổ đại, ví dụ như kinh kịch hí khúc gì đó, ta không biết thưởng thức lắm, có điều màn diễn ảo thuật trên thuyền hoa kia thật sự rất thú vị, hơn nữa cảnh cũng đẹp, không khí mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ, lột đài sen ăn, cũng đủ vui vẻ thoải mái, quên hết mọi chuyện.

Nói cái nhạc đệm nhỏ dần, khi trò ảo thuật kết thúc, mấy con vẹt màu lông sặc sỡ sẽ bay ra khỏi thuyền, mào trên đầu dựng thẳng, chân đen tuyền giống như đeo đôi ủng, mỏ cong cong ngậm lấy một cái mũ, bay qua xin tiền của từng khán giả.

Những chú chim ấy đáng yêu đến mức chỉ trong chốc lát, mũ đã rủng rỉnh toàn tiền, chúng cứ bay qua bay lại, thỉnh thoảng có kẻ nổi hứng chơi khăm, cố ý bỏ đá vào trong mũ, đám chim chóc kia nổi giận lập tức hướng mông về phía hắn, thả "phịch" một bãi phân lên đầu, khiến mọi người xung quanh cười phá lên.

Cuối cùng đám anh vũ đều bay đi, ta nhìn bầu không khí xung quanh một lượt, tựa như có chút khẩn trương, hai nam tử ở thuyền bên trái khe khẽ thì thầm, thương buôn trung niên trên thuyền bên phải đặt chung trà xuống, ngước nhìn thuyền hoa, tựa hồ như đang chờ đợi một thứ gì.

"Sở Đinh Lan sắp đến." - Lần này là Lăng Thanh Vân cất lời giải thích. - "Chính là vị thanh quan đầu bảng có quan hệ không tồi với nàng."

Nghe thấy cái tên này, ta chấn động một chút.

Đây là nữ chính nguyên tác mà!

Sở dĩ trước đó ta không phản ứng lại, bởi vì khi xuyên qua tình tiết đã thay đổi, trong nguyên tác Phong Gian Nguyệt quen được nàng, ta, tỷ tỷ còn có Lăng Thanh Vân đều không ở đó.

Nhưng mà hiện tại, xem ra bất luận là duyên là kiếp, nên xuất hiện thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.

Đang nói chuyện, Sở Đinh Lan bên đó đã lên sân khấu, ta nhìn qua, quả nhiên là nữ chính bậc mỹ mạo, cao gầy lả lướt , trắng trẻo vũ mị, đôi đồng tử màu tím cùng sóng mắt lưu chuyển, nàng ta mỹ lệ hệt như cánh hoa bung nở vậy, làm người ta nhìn qua một lần cũng khó quên, mà chiếc đàn tranh che ngang trước mặt, càng đem lại khí chất trang nhã, không đến mức sa vào diêm dúa loè loẹt.

Tại sao Sở Đinh Lan mang đồng tử màu tím, bởi vì nàng ta có huyết thống của Dạ tộc, đây cũng là điểm khá ngược trong nguyên tác. Dạ tộc và trung thổ bất hòa, nam chính vì có thể ở bên nàng ta, không ngại phá bỏ đủ loại gông xiềng thế tục.

Nhưng ta xem đi xem lại, sao vẫn cảm giác biểu cảm của nữ chính này giống mình, còn ở đâu thì lại không rõ?

Nàng ta đứng giữa sân khấu, ổn định một lúc rất lâu, khoảnh khắc bắt đầu, nhiều đại nhân vật còn cảm thấy nàng ta làm bộ làm tịch, nhưng dần dần, đám người bắt đầu nổi lên những âm thanh mất kiên nhẫn.

"Hát?", "Hát đi!" "Chờ cái gì?" "Ngại tiền chưa đủ sao?"

Mãi cho đến khi chủ nhân con thuyền tiến lên thúc giục, thì thầm bên tai nàng ta.

Sở Đinh Lan mới mở mắt, không rõ đã nói những gì với chủ nhân con thuyền, sau đó vị chủ nhân ấy bước ra, khom lưng hướng về phía khán giả nói: "Các vị đại nhân khoan dung, Đinh Lan nhà ta lần trước ở trên đài mới bị thương tay... Nên đổi lại để nàng xướng một khúc cho các vị."

Phía dưới anh anh ong ong, nhất định là những người này rất bất mãn, nhưng trong truyền thuyết Sở Đinh Lan có giọng ca không tồi, cuối cùng đành phải kiềm chế, chấp nhận đề nghị này.

Vì thế Sở Đinh Lan bắt đầu chất giọng vàng, giọng hát uyển chuyển, cất lên câu đầu tiên.

Nghe thấy một câu này, ta gần như quỳ rạp trên mặt đất...

Bởi vì lời nhạc nàng ta hát chính là "Trời xanh chờ mưa bụi, mà ta..."

Đối với giai điệu này ta đã quá quen thuộc, trước kia Tiểu Vương lúc nào ở ký túc cũng xướng lên, đến tận lầu một còn nghe thấy rõ.

Khác với ta đã gần bò rạp trên đất, ba người bên cạnh lại đứng lên, chăm chú hướng về phía thuyền hoa.

Có thể tưởng tượng tình huống hiện tại hoang đường bao nhiêu chứ?

Hồi xưa đọc qua một ít truyện xuyên không, thường thường nữ chính xuyên không toàn được viết biểu diễn ca vũ từ hiện đại, chinh phục được một đống cổ nhân.

Nhưng đối với chuyện này ta cảm thấy, nghệ thuật đều có tính thời đại, giống như ta không đánh giá cao kinh kịch, cổ nhân cũng tám phần không thưởng thức nổi Châu Kiệt Luân...

Lúc này, mặt hồ đột nhiên truyền đến một âm thanh khản đặc như của kẻ say rượu đang gầm rú: "Chỉ có thế này, cũng dám xưng là đệ nhất thanh quan?!"

Mọi người đồng loạt nhìn qua đó, tiếng thét phát ra từ một du thuyền, chỉ là so với phần lớn thuyền nhỏ, con thuyền đó to gấp bốn năm lần, dẫn đầu chính là một nam tử trẻ tuổi, một thân hoa y, trang trí cao quý, nhưng vẫn không giấu được khí phách mạnh mẽ hung bạo, cả người mang theo bảy tám phần rượu, lời nói ra càng không biết giới hạn

Chủ thuyền hoa vội vàng chạy tới giảng hòa: "Công tử bớt giận, công tử bớt giận, Đinh Lan hôm nay cũng không biết có chuyện gì, công tử muốn đặt khúc gì, ta đổi người hát là được."

"Đổi người? Lấy tiền hoa khôi xong liền đẩy cho ông đây mấy ám tử?" - Công tử kia gắt giọng.

Ta có thấy trong nguyên tác nhắc qua, "ám tử" dùng để chỉ những ca kỹ hạng áp chót, là một loại xưng hô vô cùng thô tục, thấy tỷ tỷ khẽ nhíu mày, có lẽ cũng cảm thấy lời hắn nói quá thô bỉ.

Đến cả Phong Gian Nguyệt, tay vậy mà đã siết thành quyền, bộ dạng tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể xổ ra.

Lăng Thanh Vân ở phía sau giữ chặt hắn: "Gian Nguyệt, đừng đùa với tính tình của tổ tông kia, nếu ngươi bị thương, ta làm sao giải thích được với ca ca của ngươi?"

Liếc sang mấy du thuyền lân cận, đám công tử nhà giàu nơi đó hơn phân nửa đều che kín mặt mũi, ta thầm đoán, có thể tới nơi này nghe khúc, đều là kẻ có vài phần phong nhã, có lẽ cảm thấy được mặt hàng này thật sự có chút nhục nhã.

Nhưng cùng lúc ấy, ta lại phát hiện bọn họ khe khẽ nói, có người chỉ vào công tử hung bạo kia, dường như nhận ra thân phận của hắn.

"Chúng tôi trả lại tiền cho ngài vậy có được không?" - Chủ thuyền hoa vẻ mặt đau khổ, nói tiếp.

Kết quả câu này lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, có kẻ bên ngoài cổ vũ thêm: "Công tử, nàng ta muốn dùng hai lượng bạc tống cổ ngài đi?"

Công tử kia vốn không phải người thông minh bình tĩnh, nghe thêm lời gièm pha, lập tức trở mặt, thuận tay ném một góc khung gỗ về phía thuyền hoa, trong miệng hô to: "Mẹ nó ông đây kém ngươi mấy lượng bạc kia à?"

"Công tử, đây là vương đô Lăng thị, dưới chân Quốc chủ." - Nhìn khung gỗ vung tới thuyền tạo ra một đạo bạch ngân, suýt nữa đả thương người khác, chủ thuyền hoa dường như phát hỏa. - "Xin ngài hãy cẩn trọng hành xử."

Kẻ say rượu không đứng dậy nổi, lời này khiến nam nhân hung hãn đó hoàn toàn bùng nổ, quát: "Dám uy hϊếp cả ông? Đến Lăng Thanh Vân, cái đồ dạ hương đó có đích thân đến, ông đây cũng không sợ!"

Câu đó của hắn thốt ra, đúng là cái hay không nói, lại nói cái dở, ta lén lút liếc nhìn Lăng Thanh Vân, sắc mặt hắn chẳng có một chút thay đổi, vẫn tươi cười như cũ, quan sát tình hình.

Trong lúc nói, tình thế càng lúc càng đẩy cao, một đám tiểu quỷ dưới trướng hắn ta nhao nhao loạn xị: "Cả đám các ngươi bán đứng trước, còn cảm thấy bản thân cao quý hay sao?"

"Dám làm xấu mặt Lục công tử nhà chúng ta, có tin ta cho các ngươi vác thuyền đi đánh cá không?"

"Công tử, hôm nay không dạy dỗ chúng một trận, bọn trúng nhất định sẽ không biết trong vương đô này ai mới là người có tiếng nói!"

Đúng lúc này, trên trời có một con anh vũ màu đỏ cam, chính là một trong số chim thu phí vừa rồi, chẳng rõ có phải vì bảo vệ chủ nhân hay không, nó bay lên mò đến đỉnh thuyền, để rớt xuống thứ nước trắng trắng...

Lần này thùng thuốc súng hoàn toàn bùng nổ, công tử ngang ngược kia rút thắt lưng, đi đầu xông lên thuyền, miệng hô to: "Mẹ nó, đánh cho ông!"

Đám người phía dưới xông lên, lôi chủ thuyền hoa tới, tay năm tay mười giáng mấy bạt tai, trong miệng mắng loạn lên "tiện nhân, khốn kiếp", khiến một nhóm thanh quan nữ tử đang ở phía sau chuẩn bị lên đài biểu diễn sợ tới mức gào thét chói tai, chạy tán loạn khắp nơi. Càng có mấy tay chân không sạch sẽ, từ hộp trang sức sờ tới đồ vật, lợi dụng thời cơ ôm ấp các ca nữ, Sở Đinh Lan ngã rạp trên mặt đất, bởi vì xinh đẹp lại nổi tiếng nhất, có tới ba bốn nam nhân vây lại giở trò, Bồng Lai cảnh phong nhã như tiên trong phút chốc đã biến thành Tu La tràng chướng khí mù mịt.

Ta nhìn cục diện này, trong lòng cũng sinh lửa giận, muốn lay chuyển Lăng Thanh Vân, để hắn ra mặt giải quyết đống hỗn độn trước mặt.

Không ngờ, ta còn chưa kịp mở miệng, đã thấy thân ảnh màu trắng lướt qua, Phong Gian Nguyệt phi vụt ra ngoài.

A... Ta lúc này mới nhớ đến, thiết lập nhân vật nguyên tác, có Phong Gian Nguyệt ở đây, còn đến lượt Lăng Thanh Vân bênh vực kẻ yếu sao?